đang muốn nói, bỗng nhiên thân thể run lên, dưới ánh mắt giật mình của
Nguyên Tích cùng 125,biến thành dáng dấp của một con thú bạch sắc.
Nhìn trong lòng quen thuộc bạch sắc tiểu thú, Nguyên Tích khóe miệng
cong thành đường cung.
Bạch sắc động vật ánh mắt né tránh, kêu to một tiếng, Nguyên Tích cố
nén lại xúc động muốn được véo ngắt bộ lông da kia, động tác nhìn như thô
bạo nhưng nhẹ nhàng mà điều chỉnh vòng tay cho La Tiểu Lâu có một tư
thế thoải mái, đặt chân trước cùng mấy cái vuốt của hắn khoác lên trên
cánh tay mình, trầm mặc mà nói: “Chỉ phương hướng cho anh, nếu sai, có
thể bảo 125 nói cho anh biết”
La Tiểu Lâu điểm điểm gật đầu, đợi Nguyên Tích cất y phục của cậu đi,
bắt đầu chỉ đường.
Bởi vì không bị bất kì con mãnh thú nào khác ngăn cản, một người một
thú rất nhanh băng qua rừng cây, mà phía ngoài của rừng cây – cũng là nơi
mà La Tiểu Lâu cảm nhận được ý thức nguyên lực phản ứng lớn nhất, thế
mà lại là một cái hồ nước.
Sau đó, vô luận La Tiểu Lâu kiểm tra lại bao nhiêu lần, ngọn nguồn của
phản ứng của ý thức nguyên lực đều ở đây, trong cái hồ nước này. Hơn nữa,
cái hồ dường như có sự mê hoặc đặc biệt đối với cậu, La Tiểu Lâu không
nhịn được mà nhảy xuống khỏi tay Nguyên Tích, ghé vào bên hồ liếm
nước. Sau đó, cậu không khỏi ngây dại. Nước này cùng năng lượng thạch
giống nhau, dù rất yếu, nhưng đều chứa đựng năng lượng. Ông trời, nguyên
quả, chắc không có khả năng là cả cái hồ này đi. Dạ dày cậu có đại cỡ nào
cũng không thể uống hết được một cái hồ lớn như vậy a…
ooooooooooooooooooooooooooooooooo
Chương này, phải nói thật là khó edit ghê cơ