CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 3011

Thế nhưng biểu hiện của Nguyên Nặc lại khiến LA TIểU LÂU trợn mắt

há mồm. Cậu ta chỉ nhìn LA TIểU LÂU một cái, nói câu có việc gấp rồi cứ
thế chạy đi.

LA TIểU LÂU mang theo tâm trạng nghi hoặc dắt Nguyên Dục về

phòng. Phòng của Nguyên Dục ngay bên cạnh phòng của 2 người, thế
nhưng thấy ánh mắt mong đợi của con, LA TIểU LÂU quyết định cứ cho
con về phòng 2 người trước rồi tính.

9h tối. Nguyên Tích mở cửa phòng. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng

của ngọn đèn nhỏ, thản nhiên và nhu hòa. Thế nhưng trong lòng Nguyên
Tích lại trầm xuống. Khung cảnh này giống hệt dĩ vãng khi hắn trở về
phòng. Chờ đợi hắn chỉ có bóng đèn và người đang bị phong ấn kia mà
thôi.

Nguyên Tích ko cởi áo khoác mà cứ thế bước vội vã vào phòng ngủ. Đến

khi mở cửa phòng, thấy 2 người đang ngủ say kia, Nguyên Tích mới hơi
giãn mày ra.

Nguyên Tích đứng tựa vào cửa nhìn 2 người 1 lát rồi mới xoay người

định mang tài liệu qua thư phòng để. Nguyên Tích bỗng thấy 1 cái hộp lớn
đặt trên bàn phòng khách. Nguyên Tích ma xui quỷ khiến mà đi tới, nhẹ
nhàng mở nắp hộp ra, đồ vật bên trong khiến 2 mắt Nguyên Tích mở lớn.

Đó là 1 cái bánh ngọt rất lớn, trên bề mặt có vẽ một con mèo vằn hổ, bên

cạnh là một trái tim đỏ choét.

Nguyên Tích sửng sốt một lúc lâu mới đưa ra bình luận:” Thật đúng là –

sến súa!” Miệng nói vậy nhưng cái tay cầm hộp bánh đó lại đang run run.
Hắn cắt một miếng để ăn khuya rồi cẩn thật cất phần còn lại vào tủ lạnh.
Nguyên Tích tính là sẽ vừa ăn khuya vừa làm công vụ – nhưng phần lớn
thời gian hắn đều bị phân tâm, mỹ vị trong miệng cơ hồ hớp hồn Nguyên
Tích đi mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.