Thời điểm kết thúc tiết học, La Tiểu Lâu sẽ mặt dày mà đi về phía giáo
sư thỉnh giáo vấn đề.
Giáo sư này giảng chính là tri thức căn bản, người đến đây nghe giảng
không bằng số người đến bên chỗ giáo sư cao cấp. Mà người trẻ tuổi giống
La Tiểu Lâu như vậy thì càng ít, lí do là vì kiến thức căn bản tự đọc sách
hoặc là mò mẫm cơ giáp cũng có thể học được, cho nên những người trẻ
tuổi thường tập trung ở những khu khác, ví dụ như khu Kĩ Năng Chiến
Thuật, vân vân.
Vị Tống lão sư hơn bốn mươi tuổi này cũng không có khả năng dạy học
ở lĩnh vực khác, bằng cấp của ông không thấp, nhưng phương diện nghiên
cứu cơ giáp của ông lại là lĩnh vực căn bản. Biết sao được, từng cái lĩnh
vực đều cần có người nghiên cứu. Mà nghiên cứu lĩnh vực trụ cột khác với
lĩnh vực cao cấp, muốn đạt thành tích là chuyện phi thường khó khăn, trăm
ngàn năm qua, cơ giáp từng bước được tối ưu hoá, lối suy nghĩ cố định của
mọi người cũng rất khó có sáng tạo cùng đột phá.
Cho nên, sau khi phát hiện trong tiết học của mình có thêm một thiếu
niên thật sự nghe giảng bài, Tống lão sư lòng tràn đầy an ủi. Ngày nay, đứa
nhỏ ngoan ngoãn như vậy cũng không có nhiều lắm.
Cho nên khi La Tiểu Lâu thật cẩn thận mà tới hỏi vấn đề, Tống lão sư kỳ
thật phi thường hưởng thụ trong lòng. Mỗi lần, ông nhìn đến một đám
người vây quanh tổ giáo sư cao cấp mà cung kính đặt vấn đề, nhìn biểu tình
của những giáo sư cao cấp này, trong lòng cũng không thoải mái.
Sau đó, Tống lão sư phát hiện nền tảng của học trò ngoan này thật sự quá
kém, những vấn đề đặt ra có thể nói là ngây thơ, gần như không khác biệt
lắm so với học sinh tiểu học. Nhưng sau một hồi đau lòng, nhìn đến ánh
mắt tôn kính chờ mong của La Tiểu Lâu, Tống lão sư âm thầm thề, nhất
định phải hết sức bồi dưỡng người học sinh này.