CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 102

Cô gái kia vẫn tiếp tục nức nở, không thèm liếc nhìn tôi một cái, nước

mắt càng tuôn ào ào: “Nhưng lúc bác gái nói chuyện với mẹ em thì đã nói
là anh chưa có bạn gái mà.”

Tôi không đành lòng nhìn cảnh tượng này, bắt đầu rục rịch tránh ra,

Tần Mạch ôm tôi càng chặt. Lúc này đây trí nhớ tôi lại quay về một tối của
mấy tháng trước, tôi cũng ở trong một lồng ngực như thế này…

Tôi lại tiếp tục giãy dụa, không ngoài dự đoán anh ta khóa chặt luôn

hai cánh tay của tôi lại. Khóa tay thì tôi còn cái đầu tự do…vì thế đầu tôi
bắt đầu lúc lắc…

Chắc là anh ta đã bị tôi làm mất kiên nhẫn, một tay ôm chặt thắt lưng

tôi, một tay nhấn đầu tôi vào trong ngực. Một động tác rất khí phách! Bình
thường ai dám ép tôi như thế này thì cứ yên tâm, chắc chắn “tiểu kê kê” của
hắn trong một tuần không dùng được.

Nhưng lúc này, không hiểu tại sao tôi lại chôn đầu vào ngực anh ta,

lén nhếch miệng cười cười.

“An tiểu thư, tôi chưa nói chuyện này cho mẹ tôi biết khiến cô hiểu

lầm, tuy không phải là lỗi của tôi nhưng tôi cũng xin nhận lỗi.”

Cô gái trẻ kia khóc đã đời mới ngừng lại nói: “Tần Mạch, em biết tại

sao anh không nói chuyện này với bác gái. Anh đừng tưởng em, em không
hiểu, tầng lớp danh giá như chúng ta, không phải ai cũng có thể hòa hợp
được. Gia thế cô ta chắc chắn không xứng với anh.”

Tôi trợn mắt, lời cô ta nói nghe không lọt tai chút nào.

Tần Mạch hừ lạnh một tiếng, đang định đáp trả thì tôi đã lấy tay che

bờ môi ấm áp của anh ta lại, nhìn ‘An tiểu thư’ cười nói: “Tôi không biết
người danh giá có gì khác biệt nhưng nếu An tiểu thư có gì đó gọi là danh
giá, thì tôi cũng không thèm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.