CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 209

Từ A thành đến C thành, lái xe ít nhất cũng phải mất hơn bốn tiếng,

bây giờ là mười một giờ vậy từ bảy giờ sáng anh đã xuất phát….

“Anh chưa ăn sáng đúng không.” Trong lòng tôi hơi giận dữ, ” Anh

tưởng người anh làm bằng kim cương sao? Cứ bạc đãi nó như vậy mà
không sợ nó biểu tình? Đã đau bao tử còn không biết tự chăm sóc nữa.

Anh bị tôi mắng, hơi ngẩn người, không nói được lời nào. Tôi kéo anh

ra khỏi khu nhà định tìm chỗ mua cháo, nhưng tết nhất chẳng có quán ăn
nào mở cửa, tôi đành phải kéo anh về nhà.

Trên đường bị tôi lôi kéo nhưng anh lại rất im lặng, lúc đầu là tôi túm

đôi bàn tay khô ráo, ấm áp của anh nhưng đến nơi không hiểu sao toàn bộ
bàn tay của tôi đã nằm gọn trong bàn tay người nào đó, trong cái lạnh mùa
đông lại mang đến sự ấm áp cho cả thân thể tôi.

“Hà Tịch.” Lúc vào thang máy, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai

chúng tôi, anh đột nhiên dịu dàng gọi tôi, “Hai ngày nữa, đến nhà chúc tết
ba mẹ anh đi.”

Ý trong lời nói này tôi hiểu được. Tôi lặng im, không lên tiếng trả lời,

tay anh càng siết chặt tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau ấm áp.

“Em nói “không” được không?” Tôi hỏi.

“Không được.” Anh cương quyết.

Tôi đảo cặp mắt trắng dã: “Vậy anh còn hỏi em làm gì?” “Đinh”, cửa

thang máy mở ra, chúng tôi bước ra, ngoài hành lang hơi tối, anh kéo tay
tôi lại: “Hà Tịch…”

Tôi không đợi anh nói hết câu, kiềm chế không nổi bèn hùng dũng

xoay người, khí phách đè Tần Mạch vào tường, hai tay ôm mặt anh, chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.