CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 252

Hà, Mao Chủ Tịch từng nói qua, yêu đương mà không lấy hôn nhân làm
mục đích đều là đùa giỡn, lưu manh, anh là quý ông, anh không đùa giỡn
lưu manh.”

Mà ngay lúc này, tôi thật sự rất muốn ném tấm thiệp mời này vào mặt

anh, mắng to: “Tần Mạch! Anh là thằng lưu manh chết bầm!”

Cả ngày bận rộn rồi cũng về nhà, ăn xong một tô mì tôi nằm ườn trên

sô pha xem tivi, hài kịch rất vui nhưng sao khóe miệng tôi cũng không
nhếch được một chút, các cơ trên mặt đều cứng ngắc như người chết rồi.

Di động vang lên, tôi nghe, là Tần Mạch ân cần hỏi thăm thương tích

của tôi.

Tôi trả lời qua quít vài câu, nhìn các gương mặt trong TV, tiếng TV rất

rầm rĩ ầm ỹ, quay đầu nhìn lại đã thấy lòng lạnh đi một phần, bỗng nhiên
tôi bật hỏi: “Tần Mạch, anh có cảm thấy chúng ta yêu nhau như vầy có mệt
hay không?”

Anh trầm ngâm: “Em thấy mệt sao?”

Tôi không trả lời được, tôi rất muốn nói, tôi cảm thấy mệt, nhưng bốn

chữ này tôi khổng thể nói nên lời.

Anh không đợi tôi trả lời đã nói có việc rồi vội vàng cúp máy.

Đoạn đường tình cảm này có chút ghập ghềnh khó đi, tôi cũng không

biết nếu mình cứ kiên trì đi tới thì có gì đang chờ đợi mình ở cuối con
đường nữa. Tần Mạch không trao cho tôi bất kỳ lời hứa hẹn nào, anh chỉ
ích kỷ để lại cho tôi vẻn vẹn một chữ “yêu”, thậm chí ngày về cũng chưa
từng nói với tôi. Chỉ có tôi cố chấp chờ mong trong vô vọng. Giống như leo
trên một cái cầu thang không có điểm dừng, cuối cùng tôi cũng quỵ ngã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.