CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 402

Tôi ngẩn ra, ngừng bước ngắm nhìn bóng dáng Tần Mạch.

Thì ra anh quan tâm đến tôi như vậy…

Hạnh phúc trào dâng: “Tần Mạch.” Tôi vọt lên, từ phía sau ôm chặt

lấy anh, lau cái mặt đầy máu vào áo anh, xúc động nói, “Không cần vào đó,
em ở đây, ở đây này.”

Cả người anh cứng đờ, cách một hồi lâu mới dám hơi hơi nghiêng đầu

nhìn lại tôi.

“Hà Tịch.”

“Dạ, em nè.”

Anh thở dài thật sâu, xoay người lại ôm lấy tôi, chậm rãi siết chặt tôi

vào lòng dường như muốn tôi hoàn toàn nhập vào làm một với anh vậy:
“Mới không trông chừng em một chút, sao lại gây chuyện lớn như thế này
hở…”

Anh thầm oán.

Tôi cũng oan ức không biết giải bày thế nào.

“Em định hù chết anh sao?”

Tôi dựa vào bả vai dày, rộng mà an toàn của anh, mũi nghèn nghẹt,

mắt đỏ lên. Đột nhiên tôi nghĩ đến vấn đề luôn canh cánh trong lòng là Tần
Mạch sẽ thích mình bao lâu lúc trước…đúng là ngu muốn chết.

Tôi không biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, đương nhiên Tần

Mạch cũng không biết, tình yêu là thứ đến vô ảnh, đi vô tung, ai mà biết
được khi nào nó lặng lẽ bỏ chạy, nhưng mặc kệ Tần Mạch thích tôi trong
bao lâu nhưng ít ra hiện tại người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý
yêu thương tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.