41. – MINH CHÚA VÀ HIỀN THẦN
Bào-Thúc-nha, Quản-Trọng và Nịnh-Thích đều là hiền thần của Tể-
Hoàn-Công, một hôm Hoàn-Công mở tiệc đãi các chư hầu. Đang tiệc,
Hoàn-Công đắc ý nói : « Hôm nay ta ăn tiệc thực vui quá, đáng làm một vị
bá các chư-hầu » Thúc-nha thấy vua có ý tự đắc với các chư-hầu, vội đứng
dậy chắp tay nói rằng : « Tôi nghe minh chúa và hiền thần, tuy lúc vui cũng
chẳng nên quên lúc lo. Cúi xin chúa-công đừng quên lúc hoạn nạn chạy qua
nước Lữ, Quản-Trọng đừng quên lúc ở tù-xa, Nịnh-Thích đừng quên lúc
chăn châu, thì nghiệp bá mới vững được. » Nghe câu nói, Hoàn-Công biết
mình có lỗi kiêu-ngạo với các chư-hầu, vội đứng lên bảo các quan rằng : «
Từ nay dẫu vui mấy, quả nhân xin thề cùng các quan không bao giờ dám
quên những lúc hoạn-nạn trước, các ngươi cũng nên bắt trước lấy ! » Rồi
quay lại xá Thúc-Nha 2 xá mà dự tiệc. Xem thế đủ biết Thúc-Nha là người
cương-chực, Hoàn-Công là một bậc minh-chúa, biết nghe nhời nói thẳng,
ấy cũng bởi vận Tề đang thịnh, nên vua tôi một lòng.