CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 220

“Đúng thế.”

Bắc Mạc vương càng không cho là đúng. Ông ngồi dựa lưng vào ngai

vàng, xua tay nói: “Chỉ là một nữ tử, lấy đâu ra bản lĩnh như vậy? Bỏ đi, để
bản vương ban thưởng cho nàng ta, rồi bảo nàng ta lui đi”. Thật là nực
cười, quân địch còn ở biên cương, bao nhiêu đại thần đang chờ để vào bẩm
báo quốc sự, người làm đại vương lại lãng phí thời gian nghe đám nữ tử nói
những lời xa xôi?

Dương Phượng cúi đầu một lát, biết rằng nếu không nói rõ thì đừng

mong sự ủng hộ của Đại vương. Mất đi sự giúp đỡ của Sính Đình, tính
mạng phu quân nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nàng khẽ cắn môi: “Xin Đại
vương hãy nghe thần thiếp nói nốt một câu”.

Bắc Mạc vương không muốn Dương Phượng khó xử nên vẫn gật đầu

bảo: “Nói đi”.

Do dự một lát, Dương Phượng quyết định tiến lên trước mấy bước, nói

khẽ vào tai Bắc Mạc vương: “Thần thiếp đã hứa với Sính Đình không tiết
lộ chuyện này với ai, nhưng vì việc có quan hệ tới sự tồn vong của Bắc
Mạc, nên Dương Phượng không thể không nói. Đại vương đừng coi thường
Sính Đình, Sở Bắc Tiệp trí dũng song toàn, Tắc Doãn chưa chắc đã là đối
thủ của hắn, nhưng Sính Đình lại có thể khắc chế con người này”.

“Sao lại nói vậy?”

“Bởi chính Sính Đình là người đã ép Sở Bắc Tiệp ra khế ước năm năm

không xâm phạm Quy Lạc.”

Bắc Mạc vương thực sự bị chấn động, quay lại nhìn Dương Phượng

chằm chằm.

Dương Phượng không hề trốn tránh ánh mắt của Bắc Mạc vương,

chậm rãi gật đầu, khẽ nói: “Sở Bắc Tiệp tình sâu nghĩa nặng với Sính Đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.