bản vương quan tâm đến địa lợi, mỗi khi đến nơi nào, bản vương cũng đều
tra xét kỹ càng về địa hình địa thế nơi ấy.” Nói tới đây, Sở Bắc Tiệp bất
giác cười vang, “Vì thế bản vương đoán rằng đêm nay nàng sẽ hạ độc, sau
đó điều binh xuống núi, bao vây một vạn tinh binh của ta”.
Nhìn thần sắc của Sở Bắc Tiệp, biết là chủ soái đã tính toán kỹ mọi
việc, Mạc Nhiên chắp tay: “Vương gia hãy phát lệnh”.
Sở Bắc Tiệp vén tấm rèm trướng, ngẩng đầu nhìn những đỉnh núi đang
chìm khuất trong mây mù, suy tính trăm bề, sau khắc im lặng chàng nói với
giọng chờ đợi: “Sính Đình tự cho rằng mình có diệu kế, lại nhận định hai
quân sẽ giao chiến dưới núi nên sẽ lơ là tuyến phòng thủ tại trướng soái
trên núi, chúng ta hãy làm cho nàng ngạc nhiên một phen”. Dứt lời, chàng
bỗng quát lên, “Truyền lệnh! Mỗi người đều chặt cây dựng thành một
người giả, mặc cả áo ngoài và áo giáp cho người giả, đặt trong doanh trại,
để mật thám quân địch lầm tưởng quân ta đang cắm trại nghỉ ngơi, chờ đến
trận chiến ngày mai”.
Mạc Nhiên vội vén rèm truyền lệnh.
Tướng sĩ bên ngoài màn trướng vội vã hẳn lên, huyên náo ồn ào. Một
lúc sau, Mạc Nhiên trở về bẩm báo: “Đã sắp xếp mọi sự ổn thoả theo lời
dặn của Vương gia”.
Sở Bắc Tiệp gật đầu, khoác áo giáp, tay mang bảo kiếm, bước ra khỏi
trướng soái, hạ lệnh: “Tất cả lên ngựa, đi theo hướng cầu treo Vân Nha, tập
kích doanh trại Bắc Mạc!”.
Quân lính đồng thanh “rõ” một tiếng, rồi nhanh chóng bỏ lại doanh
trại trống không với gần vạn người giả để dụ địch.
Một vạn tinh binh lặng lẽ leo lên sườn núi đối diện ngọn Điển Thanh
trong sự che chắn tự nhiên của rừng rậm Bách Lý, chuẩn bị tiến qua cây