CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 273

Sính Đình lặng lẽ nhìn bàn tay to lớn đầy những nốt chai sạn kia.

Nàng còn nhớ hơi ấm của bàn tay ấy không? Bàn tay đã từng vuốt tóc nàng,
mân mê khuôn mặt nàng, nụ cười và cả nước mắt của nàng, đều là bàn tay
ấy.

Bàn tay đang giơ trong không trung, tựa như cả đời này đều không

thay đổi. Lại là một sự lựa chọn, để hồn phách được trở về đúng chỗ của
mình, quên hết vương phủ Kính An, Quy Lạc, Dương Phượng và Bắc Mạc.

Từ nay về sau, nàng không còn mang họ Bạch?

Ngón tay thon nhỏ của nàng nặng tựa ngàn cân, giơ ra một cách khó

khăn.

Từng chút, từng chút, rụt rè xuyên qua quốc hận cao như núi, vượt qua

khói lửa chiến tranh, bỏ lại công ơn dưỡng dục mười lăm năm chưa biết ai
đã phụ ai.

Từ nay, Bạch Sính Đình không còn mang họ Bạch.

Mối nguy của Bắc Mạc đã được giải. Dương Phượng, hãy quên Sính

Đình đi. Sau khi hài nhi ra đời, nó sẽ không biết mẫu thân mình từng có
một người bạn tâm giao.

Di chuyển từng tấc, từng tấc, cuối cùng nàng cũng khẽ khàng, khẽ

khàng chạm vào bàn tay ấm áp đó.

“A!” Bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, rồi một lực nhấc bổng nàng lên,

hai chân không còn chạm đất, cơ thể nàng đã ngồi gọn trong lòng người
trên ngựa.

Nụ cười quen thuộc của Sở Bắc Tiệp đã ở ngay trước mắt nàng: “Sính

Đình, trăng lên rồi kìa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.