CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 278

chân con người, hoa tự nở tự rụng, quả chín chẳng có ai hái ai nhặt, rơi đầy
trên đất. Năm này qua năm khác, quả rụng và cánh hoa đã tích thành một
lớp đất dày trên mặt đất. Giờ lại đang mùa quả chín rụng khắp nơi, lớp quả
chín và cánh hoa đã tạo thành một “tấm thảm cứu mạng” cao đến ngang
nửa người.

Là nhân duyên, là phúc phận. Khi trước có những lớp cành lá dày đặc

ngăn cản, sau lại là“tấm thảm dày” tự nhiên nâng đỡ, họ đã sống sót.

Đúng là ông Trời không tuyệt đường sống của con người, Sính Đình

quay sang mỉm cười ngọt ngào với Sở Bắc Tiệp. Khóe môi Sở Bắc Tiệp
khẽ nhếch lên, đang lúc nở nụ cười, bỗng nhiên ngưng lại, vẻ mặt vô cùng
cổ quái.

Thấy bộ dạng Sở Bắc Tiệp như vậy, nụ cười của Sính Đình cũng

ngưng lại, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn chàng.

Rõ ràng Sở Bắc Tiệp đã nghĩ ra điều gì, sắc mặt càng lúc càng sa sầm,

sau cùng như phủ một lớp giá băng. Chàng quay người bước ra khỏi lớp
quả và lá cao ngang ngực, chọn một chỗ đất cao hơn không quá nhiều lá
mục, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Sính Đình buồn rầu nhìn chàng quay đi, sững sờ giây lát. Thấy Sở Bắc

Tiệp cởi chiếc áo chiến bào bẩn thỉu trên người ra, máu chảy ròng ròng từ
cánh tay phải nhỏ xuống ngón tay. Cả người run rẩy, nàng cúi đầu đi qua
đó, nhỏ nhẹ: “Thiếp giúp chàng.”

“Tránh ra.” Sở Bắc Tiệp quát lên một tiếng, ngữ điệu băng giá vô tình,

Sính Đình nghe thế càng run rẩy hơn, luống cuống lùi lại một bước, hai tay
buông thõng nhìn chàng.

Sở Bắc Tiệp cũng mặc kệ, tự lấy ra một gói kim sang dược thượng

hạng vẫn luôn mang bên mình, rồi bôi lên vết thương, sau đó lấy răng xé
rách áo bào, buộc quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.