“Thế cũng được.” Hạ Phương Phi dặn dò kỹ lưỡng: “Các cậu
dạo phố tiếp đi, nhớ đừng la cà, về nhà sớm nhé!”
Sau khi chia tay nhóm Hạ Phương Phi, Diệp Phiên Nhiên cùng
Tạ Dật đi dạo ngắm thành phố về đêm, hai người hòa mình vào đám
đông, đi hết gian hàng vỉa hè này đến giang hàng kia, nào là mỳ
Udon, xâu thịt dê nướng, bánh xèo, đậu hũi, khoai lang nướng, nếm
đủ những món ngon lặt vặt, mãi tận mười giờ hơn mới xoa xoa chiếc
bụng no căng tròn cất bước ra về. Trên đường về nhà, Tạ Dật quay
sang hỏi Diệp Phiên Nhiên: “Cậu có biết tối nay vì sao Phi Phi vội
vàng về nhà không? Cô ấy có hạn với Tiêu Dương đấy!”
“Thật hay giả thế?” Cô khẽ kinh ngạc.
“Trước giờ tan học, Tiêu Dương mới hẹn cậu ấy.” Tạ Dật nói
nhỏ: “Chính mắt tớ trông thấy, Tiêu Dương lén lút gọi cậu ấy ra
ngoài, chắc là tỏ tình rồi!”
Trong màn đêm mờ ảo, Diệp Phiên Nhiên trông thấy những
đôi tình nhân trìu mến âu yếm, tay trong tay khắp các con phố, lòng
chợt hơi chút phiền muộn.
Vì sao cô và Thẩm Vỹ phải đợi hai năm sau mới có thể ở bên
nhau?
Đến trước nhà, Diệp Phiên Nhiên và Tạ Dật tạm biệt nhau. Hà
hơi vào bàn tay lạnh cóng, cô một mình bước vào khu nhà.
“Này, Diệp Phiên Nhiên, cậu… đứng lại!” Trong bóng tối vọng
lại giọng thấp trầm. Cô giật mình, quay lại nhìn theo hướng phát ra
giọng nói.