CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 257

Con tim Diệp Phiên Nhiên khẽ thắt lại, biết bao nỗi buồn biệt

ly cùng cảm xúc chia ly đè nén bấy lâu tựa như một cơn hồng thủy
một khi đã bùng phát thì không thể nào thu hồi lại được. Cô quay
ngoắt lại, ôm chặt lấy cánh tay cậu, thổn thức nói: “Dương Tịch…”

Dương Tịch cuối đầu, trao cô một nụ hôn thật sâu. Tại ga tàu

ồn ào huyên náo, ngày nào cũng trông thấy cảnh lưu luyến bịn rịn,
ôm hôn say đắm của những cặp tình nhân, những hành khách khác
vai đeo hành lý với dáng vẻ vội vã hấp tấp đã chẳng còn lấy làm lạ
trước cảnh tượng thế này.

Diệp Phiên Nhiên bị Dương Tịch ôm chặt cứng trong lòng, đón

nhận nụ hôm mãnh liệt kéo dài da diết của cậu khiến toàn thân cô
khẽ run rẩy. Cô ước gì mình có thể tan chảy vào tận cơ thể cậu, hóa
thành ruột thịt máu mủ của cậu. Có như vậy thì bọn họ mới mãi mãi
không bao giờ rời xa nhau.

Tình yêu phân cách hai nơi, chỉ có những người từng trải mới

có thể thấu nỗi nhớ nhung da diết mãnh liệt, dằn vặt dai dẳng, sống
một ngày như bằng cả năm trời. Mỗi lần Diệp Phiên Nhiên ngồi một
mình trong sân trường Đại học N, ngắm nhìn những đôi tình nhân
tay trong tay nép sát đi bên nhau thì cô lại cảm thấy mình cô đơn,
càng cảm thấy nỗi nhớ nhung Dương Tịch ngày càng mãnh liệt hơn
nữa.

Đã bắt đầu năm học mới ba tháng nay nhưng cô chẳng có tâm

trí làm bất cứ chuyện gì, con tim và tâm trí cô đều đặt cả vào Dương
Tịch. Ban ngày vào lớp học mặt mày ủ rũ bơ phờ, buổi tối cô mất
ngủ thao thức cả đêm, các bạn cùng phòng nhanh chóng nhận ra sự
khác thường của cô, cười ghẹo cô mắc bệnh tương tư. Khổng Thiên
Thiên thường lúc lắc đầu ngân nga câu thơ nổi tiếng trước mặt Diệp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.