CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 275

chiếm hữu dường như là một loại bản năng. Thành thực mà nói, bởi vì
Nguyễn Tĩnh mà Triệu Khải Ngôn vốn đã có chút bài xích đối với Tưởng
Nghiêm. Nếu hai người đó không có bất cứ liên quan gì thì cũng chẳng có
gì để nói, anh cũng dễ dàng tỏ vẻ bình thản ngoài mặt. Nhưng những lời nói
và cử chỉ của người đàn ông đó thực sự khiến anh không thể chịu được.
Không hiểu vì sao mà thậm chí anh còn không chịu nổi khi Tưởng Nghiêm
nói ra cái tên Nguyễn Tĩnh qua điện thoại, lại càng không thể chịu được khi
chứng kiến hai người bọn họ mặt đối mặt ở chung một chỗ. Nhưng chung
quy thì Triệu Khải Ngôn vẫn là người biết cách đối nhân xử thế hơn người,
cũng có thể nhẫn nhịn hơn so với những người khác, cho dù trong lòng
không thoải mái thì anh cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.

Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn anh,”Triệu Khải Ngôn, anh không thể tin

tưởng em hơn một chút được à? Ít nhất cũng không nên nghi ngờ em đứng
núi này trông núi nọ chứ. Tưởng Nghiêm đó là sư huynh, là đàn anh của em
đấy, còn anh là người yêu của em cơ mà.”

Khải Ngôn ngẩn người rồi phá lên cười, trông dáng vẻ vô cùng lúng

túng.

“Xin được thụ giáo!”

“Nói thật ra, có kiểu vặn vẹo này của anh thật đúng là…”

“Em có biết cứ dính đến chuyện của em là anh không còn tiêu chuẩn

gì hết không?” Triệu Khải Ngôn thực sự cũng không sợ bị người yêu cười
nhạo, tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt, “A Tĩnh, ăn cơm tối xong em
đi với anh một chút nhé?”

Gặp mặt phụ huynh quả thực là bước đầu tiên của quá trình đại cô

nương lên kiệu. Nguyễn Tĩnh ngồi đối diện với bà Triệu mà chẳng biết nói
gì. May mắn thay, bà là người biết ăn nói và hình như cũng khá vừa lòng
với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.