Không biết người nhà Duy Y có ý kiến như thế nào về chuyện này.
Ông Duy và bà Duy mặc dù rất tốt, nhưng có thể tiếp nhận con trai hay
không lại là chuyện khác.
“Vào trong nhà rồi nói, sao lại đứng bên ngoài như vậy.” Ba Kiều nói.
Một nhóm người vào trong nhà ngồi vào chỗ của mình, mẹ Kiều
không kịp chờ hỏi “Hai đứa thật sự là bạn trai bạn gái? Vậy Sultana thì thế
nào?” Mẹ Kiều thật luống cuống, bình thường đối với tình huống này bà
không nên nhắc tới người con gái khác, nhưng bà quá kinh ngạc, cho đến
bây giờ vẫn chưa phục hồi tinh thần, trong lòng suy nghĩ gì liền hỏi ngay
lập tức.
“Con cùng Sultana chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải quan
hệ như mọi người nghĩ. Ngược lại giữa con và Duy Y, bọn con đã quen
nhau được ba năm.”
“Ba năm?” Không chỉ mẹ Kiều ngạc nhiên, mà Kiều Y ngồi bên cạnh
không nhịn được cũng phát ra tiếng sợ hãi. Cô cùng Duy Y ngày ngày ở
chung một chỗ, mỗi ngày trừ lúc ngủ, chủ nhật bọn họ đều ở chung một
chỗ.
Anh trai nói bọn họ quen nhau đã ba năm, tại sao một chút cô cũng
không biết gì? Nếu quả thật như lời anh trai nói, khi đó không phải Duy Y
mười lăm tuổi. Khó trách khi đó Duy Y rất khác thường, hơn nữa mỗi lần
cô nói cô ấy thổ lộ với Bạch Trạch Vũ cô đều nói chờ…….
Trong chuyện này, ba Kiều là người bình tĩnh nhất.
Kiều Ngự Diễm kéo bàn tay nhỏ bé của Duy Y, không để cho cô rút
về, trường hợp như thế này phải giải quyết mọi việc cho xong.
“Duy Y, cháu thật lòng thích anh Kiều sao?” Mọi thứ khác mẹ Kiều
đều không lo lắng, chỉ sợ Duy Y tuổi còn trẻ, chính mình cũng có con gái,