cửa.
Duy Y ôm Nicole về nhà, thật may là cô phục vụ ột cái mền nhỏ, bởi
vì bây giờ đã đầu thu, buổi tối bắt đầu lạnh. Nhân viên phục vụ biết cô ở
gần đây mới cho cô đưa cái mền về nhà, còn nói rất thích Nicole, lúc nào
rảnh có thể đến tiệm chơi.
Tạm biệt nhân viên phục vụ, Duy Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn,
cô cảm thấy cô thật vô dụng, không ôm Nicole đi được nữa, không phải bởi
vì mệt mỏi mà bởi vì đau lòng. Cô ngồi xổm xuống, nước mắt từng giọt
từng giọt rơi xuống, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nicole.
Làm con bé thức dậy “Mommy, don’t be afraid, I’m here with you(
Mẹ đừng sợ, con luôn bên cạnh mẹ)” Nicole đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước
mắt cho cô, đây là Bill dạy con bé, Bill nói mẹ rất yếu ớt, cho nên muốn cô
bé an ủi mẹ như vậy những lúc mẹ khóc.
Sau đó Nicole vòng tay lên cổ mẹ ôm thật chặt. Cô không biết vì sao
mẹ tới đây thường hay khóc thút thít, ba nói bởi vì mẹ đau lòng nên mới
khóc.
“Ừ, mẹ biết rồi, Nicole, I love you, You are my only.” Con vẫn là động
lực để mẹ sống tiếp, nếu như không có con trên đời, mẹ không biết mình
còn có thể sống hay không nữa.
Duy Y cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau vừa rạng sáng cô liền
đến tiệm nước kia ngồi chờ, ngồi cả ngàyvẫn không thấy người đàn kia.
Sau đó nhân viên phục vụ nói cho cô biết, nếu như muốn tìm người
mất tích mấy năm trước có thể đến đồn công an tìm, còn có thể đăng
báo…….Nhưng Duy Y căn bản không biết mình muốn tìm ai, không sai là
người thân của cô, nhưng cô có phải tên Duy Y hay không cô cũng không
chắc, làm sao có thể đăng báo tìm người chứ.