Có phải lúc nãy ở cửa anh Kiều đã nói gì với mẹ? Duy Y rất tò mò, mẹ
cùng anh Kiều nói những gì, mười mấy phút mới quay lại. Bởi vì anh Kiều
đã nói gì nên mẹ mới để cho cô giữ vòng tay lại sao?
“Vòng tay này thật đẹp, hơn nữa còn là của anh Kiều Y tặng, con hãy
nhận đi, nói thế nào cũng là tâm ý của người ta. Với tính của tổng giám đốc
Kiều, đã tặng rồi thì sẽ không lấy lại. Mới vừa rồi cậu ấy cũng bảo mẹ cứ
để con giữ.” Mặc dù mẹ Duy khuyên con gái, nhưng trong lòng không khỏi
có chút lo lắng. Lúc nãy trên bàn ăn, bà có để ý Kiều Ngự Diễm, ánh mắt
hắn nhìn con gái không bình thường chút nào.
“A!”
Mặc dù nghe mẹ nói như vậy nhưng Duy Y vẫn không hiểu.
Nhưng vòng tay vẫn không thể tháo ra được, cô vẫn muốn tháo ra trả
lại cho người ta. Trong lòng cô vẫn nghĩ như vậy.
“Ngoan, ngủ trưa đi, mẹ ở ngoài phòng khách, có chuyện gì thì kêu
mẹ.”
“Dạ!”
“Hi Kiều!” Sau khi rời khỏi nhà Duy Y, Denis gọi người đàn ông lạnh
lùng khó chịu trước mặt.
“…….” Người đàn ông lạnh lùng quay lại liếc nhìn Denis một cái, sau
đó tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn không có ý muốn dừng lại.
“Tên kia, khuôn mặt của cậu biểu hiện rõ ràng rồi, thật sự nếu không
giấu cẩn thận, sợ rằng sẽ lại làm tiểu công chúa sợ hãi nhé!”
“Vậy thì như thế nào?” Hắn hận hôm nay không thể ôm cô vào lòng.