Tay Lãnh Phong buông xuống, toàn bộ đoàn người chĩa súng về
phía Lâm Trúc cũng hạ xuống theo, Lâm Trúc vội trách mắng: “Tử Hàn,
không thể giao cho hắn”
“Kim cương là của tôi!” Lâm Tử Hàn trừng mắt nhìn ông ta giận
dữ hét to lên: “Bây giờ tôi dùng nó đổi lại mạng của ông, từ nay về sau, kim
cương với ông không có liên quan gì, tôi muốn ông rời khỏi cuộc đấu tranh
này!” Chỉ có như vậy, ông ta mới có những ngày an bình, Lãnh Phong mới
có những ngày an bình!
“Hồ đồ!” Lâm Trúc nhìn chằm chằm cô: “Kim cương là đồ của
Lâm gia chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác”
“Không đồng ý cũng được, tôi lập tức nuốt nó, tôi để cho các
người tranh đoạt “Ngôi sao thiên thần” trong thi thể tôi!” Nếu như bọn họ
muốn tiếp tục tàn sát lẫn nhau như thế, cô tình nguyện chết, cô không có
sức lực và phương pháp hủy diệt “Ngôi sao thiên thần” này, như vậy thì cô
mang theo nó cùng chết là được rồi!
“Con!” Lâm Trúc chán nản, trừng mắt liếc vẻ mặt tâm tình phức
tạp của Lãnh Phong, ông ta biết dù cho Lâm Tử Hàn giao kim cương cho
mình, cũng không có khả năng mang được ra ngoài. Lãnh Phong không có
khả năng để ông mang kim cương đi, điểm này, Lâm Tử Hàn rành mạch
từng câu, bây giờ là Lãnh Phong chiếm ưu thế, chỉ có anh mới có thể mang
kim cương đi!
Cô muốn, là sau khi ra khỏi nơi này, từ nay về sau thiên hạ thái
bình, cũng không có tranh đấu gì về kim cương nữa!
Tiếng còi thúc giục của cảnh sát càng ngày càng to lên, càng ngày
càng gần, bay vào màng tai mỗi người. Lại không ai hoạt động thân thể một
chút, không ai kinh hoảng, ánh mắt nhất trí nhìn chằm chằm viên kim
cương tỏa ra ánh sáng chói mắt giữa ngón tay Lâm Tử Hàn kia.
Lâm Tử Hàn nâng bước, chậm rãi đi về phía Lãnh Phong, hai
tròng mắt tuyệt vọng của cô sớm bị nước mắt thấm đẫm, thậm chí thấy
không rõ sự bất đắc dĩ, đau lòng trên mặt Lãnh Phong.
Còn có tức giận, kim cương quả nhiên là trong tay cô, thì ra cô
vẫn đều lừa dối anh, không chỉ là vấn đề thân thế, còn có viên kim cương