Lâm Tử Hàn đặt bản kế hoạch lên trên bàn làm việc của anh, trở lại vị
trí, hai tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, bắt đầu đánh tài liệu.
Chỉ đến thời gian tan ca, tất cả mọi người đi hết, tài liệu cũng chưa
hoàn thành được một nửa.
Cô lắc lắc hai tay tê cứng, đứng dậy đi đến toilet dùng nước rửa sạch
mặt, làm cho bản thân thư giãn tinh thần một chút sau đó trở về phòng làm
việc một lần nữa.
Khi bước vào phòng làm việc, điện thoại di động trên bàn đang đổ
chuông.
“Văn Khiết…” Giọng Lâm Tử Hàn phiền não, đầu dây điện thoại kia
liền vang lên giọng nói giận dữ: “Tại sao lại nghe điện thoại muộn như
vậy?”
“Em… Vừa đi toilet, chị không đi thử nhẫn sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, nói: “Làm sao em biết đêm nay
chị muốn đi thử nhẫn?” Chị nhớ kỹ cô không nói qua với người khác.
Lâm Tử Hàn cũng sửng sốt, cũng không thể nói cho chị ấy biết cô đã
gặp Lưu Bằng được: “Sax… Em đoán đó”.
“Vốn là sẽ đi, nhưng hiện tại chị không sẵn sàng đi”. Vương Văn
Khiết cười nhẹ nhàng nói.
“Tại sao chỉ có thể tùy tiện như người đi máy bay vậy?”
“Vì sao không thể? Chị cao hứng thì đi, mất hứng thì không đi, chị
đột nhiên muốn đi xem phim cùng mẹ chị”.
“Chị thật là xấu xa”. Hai người đều là người xấu được xếp cùng với
nhau!
“Hãy bớt nói bậy đi, nhanh xuống nhận tiểu quỷ gây sự nhà em đi”.
Vương Văn Khiết lớn tiếng nói.
Lâm Tử Hàn sợ hãi: “Tiểu quỷ gây sự nhà em làm sao vậy?”
“Chị cùng mẹ chị xem phim rồi trực tiếp về nhà bà ngoại ở Nam bộ,
em không xuống chị sẽ ném con bé đi”. Vương Văn Khiết đe dọa.