tháng sau!” Tiêu Ký Phàm lạnh lùng nói, lý do này rất rách nát, rất lưu
manh, nhưng chỉ cần có thể lưu lại cô, anh lưu manh một lần là được rồi!
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này”
Một tháng sau?! Cô không chết ở chỗ này mới là lạ!
“Xin lỗi, anh lo lắng!” Tiêu Ký Phàm vòng tay qua ngực đứng trước
mặt cô, cô rốt cuộc muốn làm gì?! Mấy ngày trước không phải nói không
lẩn tránh anh sao? Vì sao còn muốn đi?
“Vì sao phải từ chức?” Anh hòa hoãn tức giận trên mặt một chút,
nghiêm túc hỏi thăm. Lâm Tử Hàn ngẩng đầu, theo dõi anh nói: “Bởi vì tôi
không muốn làm”
“Đây không phải là lý do”
“Im lặng? Vậy nếu không có lý do, hãy lưu lại làm cho thật tốt nhé”
Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ vai của cô, khẽ cười một tiếng đi ra ngoài.
Lâm Tử Hàn nhụt chí sụp hai vai xuống, sao lại biến thành như vậy?
Tiêu Ký Phàm! Anh thật là quá đáng! Đối mặt với vẻ mặt hồ nghi của
Vương Văn Khiết, Lâm Tử Hàn không biết nên giải thích từ đâu.
Vương Văn Khiết đánh giá cô, kinh ngạc nó: “Em cùng Tiêu tổng quả
nhiên có tình ý?!” Khi nhân viên nòng cốt của công ty muốn từ chức, Tiêu
Ký Phàm đều là một câu giữ lại cũng không có, Lâm Tử Hàn chẳng qua chỉ
là một trợ lý bé nhỏ, anh lại có thể tự mình chạy tới can thiệp.
“Văn Khiết, em biết địa vị thân phận của mình, sẽ không trèo cao”
Lâm Tử Hàn hít vào một hơi nói, nhặt đơn từ chức bị Tiêu Ký Phàm ném
xuống.
“Khó có được em có thời gian tỉnh táo như vậy! Chị mừng cho em!”
Vương Văn Khiết đi tới trước mặt cô, nhận đơn từ chức trong tay cô: “Cái
này trước để ở chỗ chị, cùng lắm thì một tháng sau lại đi”