“Dì Duẫn tặng con gấu nhỏ” Tiểu Thư Tuyết dương tay chỉ vào gấu
nhỏ thoải mái nói, lập tức vỗ tay Lâm Tử Hàn, nghi hoặc hỏi thăm: “Mẹ,
mẹ vì sao phải khóc nha? Dì Duẫn cũng không phải là người xấu”
“Cô ta là người xấu! Cô ta chính là người xấu!” Lâm Tử Hàn quát,
hình ảnh dao nhỏ đỏ như máu, đâm thật sâu vào con gấu nhỏ khắc sâu vào
tâm trí cô, chuyển đi không được!
Tiêu Ký Phàm không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu cô không
thích sống ở chỗ này, anh sẽ mang cô rời đi, vỗ vai cô an ủi: “Tử Hàn, em
bình tĩnh một chút, chúng ta rời khỏi đây, lập tức rời khỏi đây” Cô làm sao
vậy? Chẳng lẽ là bị Lão đầu họ Duẫn kia hù dọa ra chứng sợ hãi, ngay cả
thấy Duẫn Ngọc Hân cũng sợ hãi?
Nghe được anh hứa hẹn, Lâm Tử Hàn lúc này mới tỉnh táo lại, nhào
vào trong lòng anh, chảy nước mắt nói: “Ký Phàm, chúng ta cũng không thể
sống cuộc sống người bình thường sao? Không làm Tiêu Ký Phàm, không
làm Lãnh Phong!” Không có Tiêu phu nhân, không có Duẫn Ngọc Hân,
không có hắc đạo, chỉ có một nhà ba người. Tựa như lúc trước ở thôn Ninh
Thủy, tuy rằng khốn cùng, nhưng chính là cuộc sống vui vẻ nhất”
“Mặc kệ em muốn cuộc sống gì, anh đều có thể cho em” Tiêu Ký
Phàm ôm cô, nói nhỏ bên tai cô. Chỉ cần cô cảm thấy hài lòng, muốn anh
làm cái gì cũng có thể!
“Thật vậy chăng?” Lâm Tử Hàn rời khỏi lòng anh, hai mắt đẫm lệ
quan sát anh, anh thực sự có thể buông tha cho tất cả, cùng sống cuộc sống
của người bình thường?
Để không cho Tiểu Thư Tuyết bị thương tổn, không cho Tiêu Ký
Phàm trở lại thân phận Lãnh Phong, cô hẳn là nghe theo A Nghị, đem anh