“Ngoài ra, chúc cô hạnh phúc. Quà mừng kết hôn ta sẽ sai người mang
đến. Cảm ơn cô năm năm qua đã dốc lòng chăm sóc vợ ta.”
“Ngài nói quá rồi!”
“Đúng rồi, vẫn còn một câu ta muốn hỏi!”
“Ngài cứ nói!”
“Năm năm nay, cô vẫn thường xuyên báo cáo tình hình sức khỏe của
thiếu phu nhân cho mẹ ta. Tình hình của cô ấy mỗi năm đều chuyển biến tốt
đẹp, chuyện này ta biết, nhưng trừ cái đó ra, còn có phát hiện gì tương đối
đặc biệt nữa không?”
“... Đông tiên sinh muốn ám chỉ về phương diện nào?”
“Ví dụ như mặt ăn nói, so với trước kia, lời lẽ tranh luận có cải thiện
hơn...”
Đông Đình Phong suy nghĩ một chút đưa ra ví dụ.
“Cái này thì không thấy phát hiện gì. Phu nhân vẫn luôn không thích nói
chuyện. Năm năm nay, đa số cô ấy đều trầm mặc. Ngoại ra, cô ấy chỉ đọc
sách, mấy năm nay phải học mấy môn chuyên ngành, bình thường chỉ lên
lớp. Còn đối với các chuyện khác không có quan tâm.”
Cái này đúng là rất hợp với tính cách của cô ta.
“Vậy trước khi cô đưa cô ấy trở về Ba Thành, có đi qua chỗ nào khác
thường không?”
“Phu nhân đã nhận được một bức điện báo lạ, sau đó, cô ấy đã bỏ trốn.
Chuyện này, không phải Đông phu nhân đã nói lại với ngài rồi sao!” Đối
phương đột nhiên hỏi lại.