của Đông gia chúng tôi, kẻ nào cho cô mượn lá gan sao mà dám đến đây
phá đám?”
Đông Đình Phong dừng lại.
Lục thúc và thất thúc cũng nghe thấy. Bỗng nhiên lục thúc tỏ ra dáng vẻ
muốn xem kịch hay: “Tứ cô cô của cháu lại khó dễ vợ cháu rồi. Thế nào?
Hiện tại cháu có muốn bảo vệ cô ta hay không?”
Trước đây, trước mặt người nhà, đứa cháu trưởng này rất hay bảo vệ
Hàn Tịnh, tứ cô cô của hắn lại là người một khi đã để ý thì nhất định không
tha, trải qua bữa tiệc và mấy tấm ảnh đó, Hàn Tịnh xem như hoàn toàn
không có địa vị gì ở Đông gia, tứ cô cô hắn làm sao có thể nói những lời tốt
đẹp được!
Đông Đình Phong không có tỏ thái độ, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, tứ cô cô
sắc bén lần thứ hai công kích, kèm theo đó là nụ cười nhạt:
“Cẩn Chi nhà chúng tôi quả thật rất tuyệt vời, bên ngoài hô phong hoán
vũ, nói một là một, khi về nhà, thế nào lại không giải quyết được một nữ
nhân như cô? Mấy bức ảnh đó nếu thật sự bị truyền ra ngoài, Đông gia sẽ
trở thành trò cười cho thiên hạ, cổ phần của Vạn Thế sẽ bị trượt giá. Hàn
Tịnh, cô thật sự rất có năng lực hại người. Ở đây mới yên ổn mấy năm, khi
cô trở về lập tức khiến Đông gia chúng tôi bị khuấy động. Bản lĩnh của cô,
thật sự rất lại hại!”
***
Trước cửa Tụ Đức Hiên, Ninh Mẫn vẫn lẻ loi đứng đó, bước vào cũng
không được, mà đi về cũng không xong, một phụ nữ già dặn mắt mang
gọng kính vừa nhìn thấy cô liền không nể mặt quăng xuống những lời châm
biếm, người này vừa mở miệng đã thu hút tất cả mọi người đứng dậy. Mấy
người này, trên mặt lộ ra không phải vẻ mặt tốt đẹp gì.