chứ?
Ý niệm này vừa lóe lên, Ninh Mẫn cô đã không suy nghĩ thấu đáo, con
người Đông Đình Phong nếu chỉ dùng mắt thường đến nhìn thì sẽ không thể
biết được hắn đang nghĩ gì, nói chung cô thấy thật đáng xấu hổ, hai ba con
liên hợp lại ức hiếp một đứa trẻ miệng hùm gan sứa, thật sự không có khí
tiết, nhìn xem, phụ huynh cùng cô giáo đều sợ ngây người ra kìa!
“Tiểu Kỳ, đeo cặp xách lên, chúng ta về nhà nào!”
Ninh Mẫn ôn hòa gọi một tiếng.
“Dạ, mẹ đợi con một phút nha!”
Đông Kỳ đáp ứng ngay lập tức, dĩ nhiên là với tốc độ như bay thu dọn
sách vở, đeo lên đôi vai nhỏ, sau đó chạy chân sáo về phía cô, hành động
này quả thật rất giống con gái cô, vừa thấy thôi đã khiến cô mềm lòng.
“Đi nào ba mẹ! Chúng ta về nhà thôi!”
Đôi chân bé bỏng lao nhanh về phía trước, đứa trẻ này dùng cặp mắt pha
lê nhìn ba nó, giống như thể nó rất ngưỡng mộ hắn, sau đó giống như con
mèo liếc sang nhìn cô, rồi tiến thêm một bước nắm lấy tay hai người, cái
miệng nhỏ nhắn của nó cong lên.
Ninh Mẫn phát hiện, đứa trẻ này khi cười đặc biệt giống ba nó. Cô nói
thừa sao nó căn bản là phiên bản thu nhỏ của Đông Đình Phong mà!
“Ba mẹ cùng đến đón con, có phải là con rất vui vẻ đúng không?”
Đông Đình Phong nhìn thấu tâm tư con trai, nhẹ nhàng nhéo mũi nó một
cái.
“Báo cáo ba, nhờ việc ba sắp xếp công việc đến đón con, con rất vui ạ!”