“...”
Trời, sao đứa trẻ này lại khó bảo như vậy?
Cô lại một lần nữa khẳng định, Đông Đình Phong là một con cáo già.
Tối qua, hắn cố tình nói với cô về chuyện Đông Kỳ trở về nhà tổ, còn dụ dỗ
cô xung phong chạy đến đón con, sau đó hắn cũng vừa lúc xuất hiện, rồi
cùng cô diễn một vở kịch ân ái để cổ vũ tinh thần cho Tiểu Kỳ, sau đó, hắn
lại mượn lời của con trai khiến cô loại bỏ hoàn toàn ý niệm muốn ly hôn,
hắn dùng sự tín nhiệm của con trai dành cho mình mà làm cô bị loạn, rồi âm
thầm chỉ đạo con trai thúc ép cô.
Oh my god! Cùng đấu trí với loại người này đúng là chuyện phiền phức!
“Mẹ, tại sao mẹ lại không trả lời?”
Đông Kỳ lại một lần nữa trưng ra bộ mặt đáng thương ấy.
“Mẹ không trả lời chính là đồng ý. Con trai, con phải rõ một chuyện:
Không nói đôi lúc đồng nghĩa với thừa nhận!”
Một ông bố nói dối không chớp mắt đang gạt một đứa con khao khát
tình yêu của mẹ mà lo lắng.
Ngay lập tức, mọi muộn phiền trên khuôn mặt của Đông Kỳ đều biến
mất, vui mừng ôm lấy mẹ, ngọt ngào gọi một câu:
“Con biết ngay là mẹ thương con mà. Mẹ ơi, mẹ à, con yêu mẹ chết
mất!”
Ninh Mẫn đen mặt: Cô đến một chữ cũng không có nói, tất cả đều là ba
con họ người hát kẻ phụ họa, Đông Đình Phong là anh cố tình hãm hại tôi
đúng không?