Mấy năm trước, dưới sự giúp đỡ của phụ thân mình, cô rời nước đến
Trung Quốc, sau đó cô vẫn luôn sống tại lãnh sự quán, cho đến gần đây, cô
bị Khải Hàng tìm được, tên kia không chỉ âm thầm dùng chuyên cơ đưa con
gái cô về nước, mà còn hạ lệnh cho cấp dưới đưa cô trở về Quỳnh Thành,
hàng loạt những sự cố mấy tháng nay của cô là bắt đầu như vậy.
Cô thích kiến trúc của Trung Quốc, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nơi
này cô liền cảm thấ hứng thú với sự thanh thoát và diễm lệ của nó. Nhưng
chỉ vừa nghĩ đến đây là hang ổ của Đông Đình Phong thì trong lòng cô chợt
nảy sinh cảm giác kháng cự, bắt mình bỏ đi sự thích thú mà thay vào đó là
ghét bỏ.
Nhưng nói thật, nó rất hoàn mỹ. Rất khó tưởng tượng đây lại là nơi riêng
tư của một kẻ toàn thân bốc mùi tiền như hắn, nhất là khi nơi đây lại trồng
toàn hoa lan – loài hoa mà cô thích nhất.
Cô đứng lại một lúc, nhìn về phía hành lang gấp khúc kia, hai bên treo
đèn lồng rất đẹp, từng chiếc một đều được thiết kế rất tinh xảo, đẹp không
sao tả được, bầu trời đã tối hẳn, những ánh đèn sáng rực lên, đung đưa trong
gió giống như đang khiêu vũ.
Thật sự rất đẹp!
Rõ ràng cô rất thích nhưng vẫn cố ý cau mày:
“Đông Đình Phong, bên trong không đột nhiên xuất hiện một nữ chủ
nhân nào khác chứ?”
Nam nhân đang đi phía trước bỗng đứng lại, quay đầu nở một nụ cười:
“Thế nào, cô để ý rồi sao?”
Hắn thoáng nhìn qua con trai ở phía trước, quay đầu rồi nói một câu: