“Tôi thấy anh quan tâm người phụ nữ kia như vậy, ngay cả con trai bị
bệnh cũng không để ý, tôi cũng không biết, vậy tại sao anh lại không chịu
ly hôn...”
Đông Đình Phong xỏ tay vào túi, cũng không nói gì, chuyện ngày hôm
nay xảy ra đột xuất, An Na ngất đến hai lần, hắn chỉ lo đưa cô đến bệnh
viện nên không để ý điện thoại. Trong chuyện này hắn không hề cố ý,
nhưng người phụ nữ này lại lấy nó ra chỉ trích hắn.
“Hàn Tịnh, đừng lấy cớ con trai bị bệnh để nhắc đến chuyện của ta và
cô. Ta thừa nhận hôm nay ta không chăm sóc tốt cho nó. Là do ta thất trách.
Nhưng phiền cô đừng dùng nó làm cái cớ để đòi quyền nuôi con với ta. Sáu
năm trước, cô là cô, ta là ta, kết hôn chỉ là thủ đoạn. Cô có được những gì
cô muốn, ta cũng đạt được mục đích của ta, giấy đăng ký kết hôn cũng chỉ
là thứ chúng ta muốn. Sáu năm sau, cô vẫn cứ là cô, ta cũng vấn là ta, quan
hệ vợ chồng vẫn là một loại thủ đoạn, đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu ta,
cũng không có tư cách chỉ trích ta. Còn nữa, tình cảm của ta và con trai,
không phải cô muốn rũ bỏ là rũ bỏ được, muốn chia cắt tình cảm cha con ta,
đó chính là chuyện ngu xuẩn nhất. Bất cứ kẻ nào cũng không thể mang
Đông Kỳ rời khỏi ta.”
Xưa nay Đông Đình Phong làm bất cứ chuyện gì đều không cần giải
thích với người khác, nhưng hôm nay, hắn đã phá lệ.