Cố Duy mỉm cười, trong lòng trào nên một cảm giác ấm áp, thoải mái:
"Đương nhiên là thật. Trương Đạo là học trưởng của anh, nhiều lần đã
đến nhà anh chơi... Đó đúng là một nhân vật Truyện Kỳ trong giới điện
ảnh..."
"Được được được! Em muốn xin chữ ký..."
Mọi người ở Đông gia không thích các diễn viên, bởi vì bản thân họ là
doanh nhân, không mù quáng bởi những thứ phù phiếm. Đông gia cũng
không thích quan hệ với người trong giới điện ảnh.
"Bây giờ, đi ăn trước đã! Đói bụng không?"
Cố Duy đề nghị, nhìn đồng hồ đã 12h40. Đi ăn đồ Trung Quốc là thích
hợp nhất.
Đông Lôi lập tức nói:
"Em muốn ăn lẩu! Anh có ăn được không?"
"Vì cái gì mà nghĩ anh không ăn được?"
"Rất nhiều người cho rằng lẩu không dinh dưỡng... Em thích vị của nó.
Trong nhà em cũng rất ít khi ăn..."
"Ăn nhiều thì không tốt, thỉnh thoáng ăn, sẽ làm gia tăng hương vị cuộc
sống!"
"Đi, ăn lẩu đi..."
Đông Lôi nhất thời quên mất, lúc trước luôn nghĩ giữ một khoảng cách
với hắn, tất cả đều do bộ phim gây lên.
Bộ phim này, hình như đã kéo khoảng cách của họ đến gần nhau hơn