Lại bị hắn vội vàng nắm lấy tay:
"Làm gì? Không ăn ah ? Thật lãng phí..."
"Vâng, không ăn nữa !"
Đông Lôi gỡ tay ra, nhìn vào mắt hắn:
"Cố Duy, em không thích người khác lén lút ở sau lưng..."
Cho dù, so với anh trai cô kém thông minh, nhưng suy nghĩ cơ bản nhất
cô vẫn hiểu, nếu là vì xem phim, không cần tắt máy, mà hơn nữa cô đã để
máy ở chế độ im lặng. Mục đích chính là nghe điện thoại của Thần Thản.
Cố Duy thu tay lại, với khăn ướt lau miệng, khuôn mặt luôn luôn tươi
cười cho dù đó là ngày tận thế, nói.
"Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ không bao giờ làm điều lén lút
sau lưng em rồi."
Hắn thâm sâu liếc nhìn cô:
"Nghĩ muốn gặp em một lần, hiện tại là so với lên trời còn khó hơn, rất
khó gặp mặt, em vẫn trốn anh. Rất không dễ dàng anh có cơ hội này, nếu là
em nhận điện thoại, chắc chắn lại bỏ đi, anh cũng quá thảm rồi... Lần đầu
tiên anh nghiêm túc nhưng lại bị coi như đồ rác rưởi. Anh nói em nghe bạn
học, em làm tổn thương trái tim anh rồi..."
Hắn nắm lấy tay cô, đỡ cô ngồi xuống:
"Ăn cái này..."
"Em không muốn ăn!"
Cô bỏ tay hắn ra, ở trước mặt hắn, gọi một cuộc điện thoại: