CỘI RỄ - Trang 801

một ngôi nhà nào ở đó".

"Ấy, tui đã nhiều lần bưng khay đựng thức ăn từ khách sạn đến cho

các người ở cả mười hai xưởng khác nhau và tui cho xưởng rèn là bận rộn
nhất. Ở đấy, họ làm dững việc dư là uốn thẳng lại những cái trục toa to
tướng bị cong, chữa đủ mọi thứ hỏng hóc của toa xe, mấy lị làm đủ các loại
bộ phận làm cho tầu chạy. Dững cái tời ở đấy to dư dững khúc gỗ, bắt vít
vào trần nhà, và ước chừng mười hai đến mười lăm thợ rèn mỗi người có
một nhọ giúp việc quay dững cái vồ và búa tạ to chưa từng thấy. Họ có
dững lò rèn đủ to để quay được đến hai ba con bò nguyên cả con, và một
nhọ giúp việc bẩu tui là dững cái đe của họ nặng tới tám trăm pao!".

"Huýt!" Tôm huýt gió rõ ràng là bị ấn tượng mạnh.

"Đe của anh nặng bao nhêu, anh Tôm?" Airin hỏi.

"Khoảng hai trăm pao và không phải ai cũng nhấc nổi nó".

"Amôx..." Kitzi-bé nhắc, "anh không kể gì về cái khách sạn mới của

anh, nơi anh làm việc!".

"Khoan đã nào, đâu phải khách sạn của tui!" Amôx cười nhe cả hai

hàm răng. "Rành là tui dững hước hao giá nó là của tui! Họ hốt bạc! Lạy
chúa! Phải, chắc mọi người đều biết cái khách sạn í xây dựng chưa được
bao lâu. Người ta biểu một số ông lền ông cáu tiết là vì ông chủ công ty
đường sắt nói chuyện mấy họ, dưng lại chọn bà Nanxi Hilơđ làm quản lý
khách sạn. Chính bà là người đã tuyển tui vào vì nhớ hồi đang nhớn, tui
làm cho gia đình bà rất cần cù. Đại khái, khách sạn có ba mươi phòng với
sáu buồng vệ sinh ở sân sau. Khách phải giả một đôla một ngày tiền thuê
phòng, chậu rửa mặt, khăn tắm cùng với các bữa ăn sáng, trưa, tối và ghế
ngồi chơi ở cổng tiền. Thi thoảng, tui nghe thấy bà Nanxi rầy la về chuyện
phần lớn công nhân đường sắt làm rây bê bết dầu mỡ và bồ hóng vào dững
khăn trải giường trắng bốp của bà, dưng bà lại nói, thôi được, chí ít họ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.