CỘI RỄ - Trang 800

"Thế dững cây cột mấy lại dây thép í để làm gì?" Matilđa hỏi.

"Mẹ, anh í đang sắp sửa nói đến chỗ í!".

Amôx có vẻ bối rối. "Điện tín, đâu dư họ gọi nó thế, thưa bác. Cháu đã

đi theo đường dây, xem nó dẫn vào nhà ga xe lửa, ở đấy người ký ga có
trên bàn giấy, một cái máy kỳ cục với một thứ cán ngồ ngộ lệch về một
bên. Thi thoảng, ông ta lấy ngón tay ấn nó kêu tanh tách. Dưng mà nhều
lần, cái máy í tự nó kêu tạch tạch. Cái này làm dân da trắng náo nức thật
lực. Bi giờ, sáng nào cũng có một lô một xốc bọn họ đến, buộc ngựa, tha
thẩn quanh đấy, chỉ chờ nghe cái vật í bắt đầu tạch tạch. Họ biểu đó là tin
tức từ nhiều nơi khác nhau truyền qua dây thép tận trên các đầu cột kia".

"Amôx, khoan đã, nầy...", Tôm chậm rãi nói "Chú bẩu nó truyền tin

dưng không nói, mà chỉ tạch tạch thôi ư?".

"Vâng, thưa ông Tôm, y như một con châu chấu gộc í. Tôi thấy tuồng

dư ông ký ga làm cách nào đấy để ghi từ cái í ra thành chữ cho đến khi nó
dừng lại. Rồi loáng sau, ông í bước ra ngoài và nói cho dững người kia biết
mọi chuyện trong đó".

"Dững cái người da trắng í quả là một cái gì!" Matilđa thốt lên. "Chúa

đã phán mà!" Bà nhìn Amôx, hớn hở gần như Kitzi-bé.

Amôx, rõ ràng là thoải mái hơn trước nhiều, lúc này không cần ai giục

cũng tự động kể thêm một điều kỳ diệu nữa. "Ông Tôm, ông đã bao giờ vào
xưởng sửa chữa hỏa xa nào chưa?"

Tôm đang thầm khẳng định là anh ưa gã trai trẻ này, vẻ như, cuối

cùng, em gái anh đã chọn gã để cùng nhau nhảy chổi, gã có cốt cách đáo
để. Xem ra gã là người chân thật, vững vàng.

"Không, chú ạ, tui chưa từng," Tôm nói - "Vợ chồng tui thường đánh

xe qua khu cơ xưởng của công ty, dưng mà tui chưa bao giờ vào bên trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.