công nhận một sự thật hiện tiền. Ðó là bộ mặt thật của mình: Ta đang tham
dục ! Mọi tranh chấp đều dừng lại ngay giây phút đó, lắng đọng rồi tan
theo với hoàn cảnh ban đầu. Như một tấm gương, cảnh kích động như thế
nào thì ta phản ảnh lại y như vậy. Nhưng cảnh đi rồi thì gương hoàn lại
trắng trong. Thành ra trong ta có đủ cả. Ai chọc thì giận, ai đánh thì đau,
thấy đẹp thì thích, thấy xấu thì chê … Nhưng biết dừng lại ngay chỗ vừa
phải vì thấy được tánh mình. Chỗ vừa phải đó là Trung Ðạo, là quân bình,
là không chánh không tà, không thanh không trược.
Trường đời biến đổi muôn màu muôn vẻ. Hoàn cảnh thay nhau đủ lớp đủ
tuồng. Ác đúng lúc lại là thiện. Thiện không đúng lúc lại thành ác. Dầu sao
đi nữa thì cảnh nào rồi cũng phải đổi thay, trạng huống nào rồi cũng có
ngày biến đổi. Cái còn lại duy nhất chỉ là chính ta, một tâm không và sự
tỉnh thức để tiến hóa đến vô cùng.
PVK
Truyện
Tờ “Vô Minh” được truyền thông đi khắp nơi. Giống như những giòng thác
lũ chảy vào sông, làm vỡ đê điều. Kinh động đến các đồng môn, hào trưởng
và các vị hương cả không ít. Nhất là Vô Lực trong mục “Con Ong”, đã
chọc ghẹo và châm chích quá nhiều. Cái trào lộng ấy đã làm nhức nhối một
phía, thành bất toàn. Vì hướng ngoại nên đi dần sang thị phi. Ra ngoài mức
bình thường có thể chấp nhận được.
Năm đó Tổ khai hội Rồng mây. Nhóm Vô Minh cũng về dự lễ. Ngày thứ
nhất nghe thuyết giảng về Quán Thế Âm. Ngày thứ nhì hành trình tu
chứng. Ngày thứ ba diễn đàn tự do, trăm hoa đua nở. Tổ ngồi ghế chủ trì dự
kiến. Thầy trò thiền sư Tâm Không ngồi tọa ở hàng cuối. Bỗng Lý cư sĩ là
vị chánh hương quản trách nhiệm an ninh trật tự buổi lễ, chạy đến chào rồi
đưa tay mời:
- Xin kính thỉnh!
Thiền sư đứng dậy chắp hai tay, cúi đầu:
- Ða tạ, đa tạ, chẳng dám nhục mệnh.
Nói xong thoăn thoắt bước lên khán đài. Vô Lực khấp khởi mừng thầm ghé