tai Thông Luận nói nhỏ:
- Chắc sư phụ sẽ hoằng dương diệu pháp.
Tự Thiên ái mắt sáng rực lên. Hà Tiên cười đắc chí thì thầm với Thanh Tu.
Cả hai lóe lên một niềm vui nào đó. Không Ái mặt mũi tươi tỉnh, ngồi ngay
ngắn lại.
Trên khán đài, thiền sư từ từ … quỳ xuống, phủ phục lạy tạ Tổ và chư đồng
môn. Thay mặt tất cả, thành thật ăn năn xám hối về những hành động sai
trái của mình từ khởi thủy. Vừa nói vừa xúc động đến rơi lệ.
Phía dưới các đệ tử của thiền sư tiu nghỉu như mèo bị cắt tai. Tự Thiên Ái
đôi mắt lờ đờ lãng đãng, tuy mở to nhưng chẳng muốn nhìn. Hà Tiên và
Thanh Tu đã tắt nụ cười. Không Ái điềm nhiên lạnh lùng, cất giấu những u
uất vào trong cõi lòng u uẩn ngàn đời. Vô Lực nhắm mắt lại nghĩ
thầm: Hay là ta cũng nên quỳ xuống để tỏ lòng hối cải sự sai lầm của mình.
Sư huynh mở mắt ra tính quỳ rồi lại thôi. Người ta nhòm ngó nhiều quá.
Dứt khoát sẽ quỳ rồi lại cương quyết thôi. Bụng bảo dạ: Ta tự biết lỗi trong
nội tâm là được rồi. Quay sang bên phải thấy Thông Luận vẫn còn ngồi,
trong lòng mới yên.
Thiền sư từ khán đài hồn nhiên đi xuống về chỗ ngồi. Vô Lực còn mặc
cảm, băn khoăn hỏi:
- Biết mình sai xin lỗi là đủ rồi, hà cớ sư phụ phải khuất thân bái lạy như tế
sao ?!
Thiền sư điềm nhiên:
- Nếu thực sự thấy lỗi mình thì ngươi đã chẳng nói những lời ngạo mạn
như thế !
PHB
Chương 32