CÕI VÔ HÌNH - Trang 313

đời và xã hội! Những dị biệt tương khắc giữa các đệ tử rồi cũng hòa được
với nhau nhờ lòng từ ái của Ðường tăng. Tinh thần HÒA này đã là một yếu
tố quyết định cho công cuộc thỉnh kinh. Nếu diệt hay bỏ đi mất một phần
chắc cuộc hành hương sẽ không bao giờ hoàn tất.
Cuối cùng ra, những phong ba bão táp bên ngoài không phải là quan trọng,
mà còn là việc đương nhiên và cần thiết. Nhờ đó người tu mới có cơ hội
thấy rõ được mình để giải thoát ra khỏi mọi hoàn cảnh. Mỗi một lần giải
thoát đó là đã thỉnh thêm được một chương kinh, là đã xây dựng thêm một
phần hòa bình trong quốc độ Cực Lạc của mình.

PVK



Truyện

Trời tối sầm lại. Mây đen kéo vần vũ. Cuồng phong dấy lên càng lúc càng
mạnh. Sắp có bão lớn. Vô Lực ngừng tay cuốc đất nói với Thông luận:
- Sư đệ, mình nghỉ thôi.
Mưa rào ập tới. Cả hai chạy vào trong đạo viện tạm trú. Nhìn ra ngoài trời
ảm đạm thê lương, sư huynh bỗng đối cảnh sinh tình hỏi:
- Cảnh ngộ nào đã đưa sư đệ vào đường tu ?!
Thông Luận mắt điều tiết xa xa, tìm về dĩ vãng:
- Thuở ấy ngu đệ là một võ quan thủy chiến. Gặp lúc triều đại suy vi, thua
trận bị bắt làm tù binh. Thân phận tù đầy, đau khổ tận cùng đi vào tuyệt lộ.
Chợt thấy cuộc đời phù du, cần có một chiếc phao để bám cho qua kiếp tù.
Vô Lực phì cười:
- Rồi Thượng Ðế sai thần gió thổi dạt cái phao ấy vào đường tu.
Thông Luận cũng cười theo, hỏi lại:
- Còn sư huynh?!
Vô Lực càng cười lớn:
- Bị đánh, bị búa, bị vây khốn. Trận đồ bát quái toàn cửa tử. Chợt thấy một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.