CÕI VÔ HÌNH - Trang 335

Sư huynh lắc đầu thú nhận:
- Thôi thôi ! Có ngon lành gì thứ đó.
Thông Luận nói như trách móc:
- Thế mà hồi giữ chức đạo trưởng tu viện Hồng Bích, sư huynh khen lấy
khen để. Làm lúc đó ăn rau dền triền miên bất tận.
Vô Lực xuống giọng ôn tồn, pha một chút hài hước:
- Xin sư đệ niệm tình tha thứ. Lúc tụi nó dọn cơm lên, chỉ có độc nhất món
rau dền luộc chấm chao, bần đạo cũng … nghẹn ngào lắm. Trót tuyên bố
lập đại khổ hạnh trường chay rồi, biết ăn làm sao, nói làm sao bây giờ.
Cả bọn cười như pháo ran …
Do sức đồng lao cộng tác, nền kinh tế đạo viện ăn nên làm ra. Chế độ ẩm
thực được bồi dưỡng quá phong phú. Thiền sư Tâm Không lại có biệt tài về
nấu ăn. Thế là sư huynh càng ngày càng mập phì ra. Thông Luận đẫy đà và
tươi tốt hơn xưa. Hai anh em dần dần tiến hóa ngược, đến chỗ tu ít mà …
ngủ nhiều.
Một ngày kia thiền sư bỗng giật mình vì thể chất bắt đầu có nhiều chiều
hướng phong phú và phúc hậu ra. Ðặt vấn đề cùng thảo luận. Tất cả đồng ý
nhịn đói ba ngày, chỉ uống nước để thanh lọc bản thể. Hai vợ chồng Thanh
Tu và Hà Tiên ở gần đạo viện cũng đến nhập thất. Vô Lực hăng hái nhất và
cũng chóng chán nhất. Ngày đầu quá ngọ thiền sư đi tới đi lui, cười cười
hỏi:
- Sao hà ?!
Sư huynh cũng cười cầu tài lại, rồi nói vu vơ:
- Không biết nhịn để làm chi ?! Thể xác trước sau hữu hình rồi cũng hoại
diệt. Chỉ có tâm thức mới vĩnh cửu đời đời.
Thông Luận có vẻ đói lắm. Tuy nhiên giọng vẫn còn phảng phất mùi đạo
đức giả:
- Ðây là phép Vô Úy. Trì chí trong ba ngày sẽ giải trừ được nhiều mầm
mống bệnh hoạn.
Thiền sư hồn nhiên:
- Nói gần nói xa, chẳng qua nói thật. Ai đói muốn đi ăn mì ngoài phố chợ
dơ tay lên ?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.