CÕI VÔ HÌNH - Trang 74

Ðạo Lớn

January 19, 2009

Bất cứ làm việc gì thì cũng có cái giá phải trả của nó . Tụi tui dấn thân vào
cõi vô hình của cái Tâm, mỗi bước chân đi là mỗi lần khám phá điều hay,
điều dở của chính mình . Ai có ngờ đâu đạo lớn nằm trong con người, nó
đơn giản và siêu diệu làm sao ! Một cơn mê ngủ dài lê thê khi tỉnh giấc
thấy mình chỉ là một hạt bụi trong càn khôn này mà lúc mình u minh thì lại
cứ tưởng ta là cái rốn của vũ trụ, chẳng ai bằng ta và chỉ có ta mới đúng .
Cái giá phải trả của thức tâm là sự oằn oại của phàm tánh , bao nhiêu lời lẽ
hay ho, mạch lạc để bào chửa cho tất cả việc sai trái mình đã làm đều được
đưa ra như một cách cố ý bóp méo sự thật và khỏa lấp đi cái sự đổ vở tan
tành của những gì mình tin tưởng lúc trước . Và rồi cái sự lạnh lùng dứt
khoát của cái Tâm cũng không kém phần ghê rợn . Khi ánh sáng tràn đến
thì bóng tối tự nó tan rã không có thời gian để lý luận nhiều lời .

Sau đây là một bài thơ của Ðại sư huynh viết để tự dậy mình :

Hoa đào xuân đến, hồng đôi má,
Tiễn biệt thu đi, rụng lá vàng,
Tuyết xuống trong mùa đông lạnh giá,
Như người thiếu phụ quấn khăn tang,
Sinh ký, tử quy,
Lệ đổ hàng hàng …
Càn khôn vận chuyển,
Rồi xuân lại sang,
Cô miên giấc điệp mơ màng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.