COLORFUL - Trang 19

"À, đúng là khi thời cơ đến thì con người ai cũng thế, nhưng đó là hình

ảnh mà một cậu bé không hề muốn chứng kiến ở cha mình. Dù người cha
giản dị hay bình thường đến đâu, Makoto vẫn luôn kính trọng sự cần mẫn,
cố gắng từng chút một của ông ta. Điều này càng khiến cậu tổn thương."

Câu chuyện của Purapura đã kết thúc, nhưng tôi vẫn thấy dạ dày nhộn

nhạo. Không biết có phải do mặt trời ngả bóng hay không mà căn phòng
ngập tràn ánh sáng ban nãy bỗng chốc trở nên tối tăm và u buồn. Né tránh
ánh nhìn sắc lẻm của Purapura, tôi lơ đãng ngước lên trần nhà và ngắm
nghía những bức tường.

Trên tường có một tấm gương.

Gương mặt của tôi... à không, của Makoto đang phản chiếu trong đó.

Mắt nhỏ. Mũi tẹt. Môi mỏng. Một gương mặt quá tầm thường, thậm chí

còn xác xơ thảm hại. Lần đầu tiên đối diện với gương mặt này trong tấm
gương bệnh viện, nỗi thất vọng tràn ngập tim tôi. Chẳng lẽ từ đây mình sẽ
phải sống trong hình dạng này sao? Tôi thầm oán trách Purapura và ông sếp
của cậu ta. Kể cả không săm soi đến từng đường nét thì khuôn mặt của
Makoto cũng chẳng có gì sáng sủa. Nụ cười lạc lõng. Tròng mắt lờ đờ. Mỗi
ngày, cha mẹ và anh trai đều đến thăm, khiến tôi không thể ngừng thắc mắc
lý do Makoto tự sát trong khi có một gia đình tuyệt vời như vậy. Nhưng giờ
có lẽ tôi đã hiểu ra rồi.

Mối tình đầu đi vào khách sạn tình yêu với một gã trung niên.

Người mẹ ngoại tình, người cha chỉ biết mỗi bản thân mình.

"À, tiện đây tôi có một câu hỏi."

Tôi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương.

"Anh trai Mitsuru là người thế nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.