mà vẫn no mồi, chẳng phải để ý đến ai, và cũng chẳng ai biết có mình mà
để ý. Tai hại thay nước lắng dần... Qua đi một tuần trăng, nước trong suốt
như gương, tôi thấy mình trơ trẽn quá. Anh ơi, rủi bị tù trong một vũng
nước đã là một điều đáng buồn, lại bị tù lộ liễu trong một vũng nước trong
suốt như gương này thật là vừa buồn vừa nhục.
- Nước trong vắt không có mồi, anh có đói không?
- Tôi có thể ăn rêu bám ở những hòn đá quanh đây.
Người lính thú lấy cơm nắm giơ lên và nói:
- Tôi bửa cơm ra rồi ném xuống một ít cho anh nhé.
Giọng cá bình thản một cách buồn rầu:
- Cám ơn anh. Giá nước đục anh làm như vậy thì hay, nhưng nước
trong như thế này anh ném xuống để thấy tôi bơi lên đớp lấy, chao ôi còn
cảnh nào tủi hổ cho bằng!
Người lính thú ngẫm nghĩ, sực nhớ điều gì, anh nói:
- Thế tôi mang anh sang dòng sông gần đây vậy nhé!
Cá đáp:
- Cám ơn anh, nhưng cảnh tôi phải lên nằm trên lòng bàn tay anh để
rồi anh mang ra sông thả xuống còn đáng sỉ nhục gấp ngàn gấp vạn lần
cảnh bị tù thế này. Tôi tuy bị tù ở đây nhưng vẫn nghe thao thức tiếng sông
qua mạch đất. Sẽ có ngày mưa nguồn làm tràn bờ giếng này, làm rềnh khúc
sông kia, lúc đó tôi sẽ nương theo triền nước mà tìm ra sông. Như thế mới
đẹp! Như thế mới đẹp!
Có tiếng mõ thu quân. Người lính thú chào cá, bịn rịn ra về. Từ đấy
mỗi khi chém tre, đẵn gỗ, hoặc đi kiếm măng trúc, măng mai qua đấy anh