CON CÁI CHÚNG TA ĐỀU GIỎI - Trang 15

hay bị điểm kém. Chẳng lạ gì, cậu bé đến lớp với những vết roi hằn trên tay
chân, biến cậu thành trò cười cho cả lớp.

Đến khi Greg lớn lên một chút, họ chuyển chiến thuật sang so sánh cậu

với người anh, vì anh cậu có thành tích học tập tốt. Những câu kiểu như thế
này được lặp đi lặp lại hàng ngày,

“Sao mày không bằng được cái móng tay

anh mày? Xem đấy, anh mày chăm chỉ học hành biết bao. Còn mày tối ngày
chỉ biết chơi điện tử. Mỗi khi bảo học bài, thì dài mồm ra kêu mệt. Giá mà
mày có được nửa bộ óc của anh mày thì có phải chúng tao cũng có phận
nhờ không.”

Không có gì ngạc nhiên, Greg luôn có cảm giác buồn tủi và chán nản;

người lớn không hiểu được là cậu cũng có lúc cần nghỉ ngơi thư giãn chứ.
Không phải cậu không muốn học, cậu chỉ cảm thấy khó tập trung vào bài
học. Ngoài ra, cậu không khỏi tủi thân khi luôn bị cha mẹ đem ra so sánh
với người anh trai giỏi giang và là niềm tự hào của gia đình, còn cậu thì bị
gán cho những danh hiệu khó nghe như “lười biếng”, “ngu đần”, “vô tích
sự”,...

Dần dần, Greg học được cách chấp nhận “số phận” của mình. Tới tấp

nhận những lời chỉ trích cay nghiệt từ cha mẹ, cậu tin chắc mình không có
cơ may thành công trong đời, và dù có làm gì thì cậu cũng không bao giờ
bằng được người anh sáng láng của mình. Đó là lý do tại sao Greg thích
dành nhiều thời gian cho bạn bè đồng thời xa lánh gia đình càng nhiều càng
tốt. Cậu cảm thấy chỉ có những người bạn này mới hiểu cậu, chấp nhận con
người cậu như nó vốn thế, thậm chí còn tôn trọng cậu, những điều mà cậu
không bao giờ tìm thấy trong gia đình mình. Cậu muốn ở bên bạn bè càng
nhiều càng tốt, cùng họ xem những bộ phim, chơi những trò chơi ưa thích
và không muốn nghĩ điều gì xa hơn nữa.

Bậc mẹ cha thích sự hoàn hảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.