CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 112

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Thông thường, chạy xe đến khoảng chín, mười giờ tối, tôi đã kiếm đủ số tiền cơm nước

cho một ngày . Từ giây phút đó, để giữ sức ngày mai đi học, tôi không rước khách nữa, chỉ

đạp xe tà tà đi trả.

Trời tối . Gió mát. Những ánh đèn thủy ngân toả ra một thứ ánh sáng êm dịu, mơ màng

trên đường vắng. Đó đây vẳng lại những tiếng lá trò chuyện thì thầm. Những lúc ấy, vừa

thong thả đạp xe đi tôi vừa nhớ Quỳnh da diết.

Giá như Quỳnh không thay đổi, giá như tình cảm giữa hai đứa tôi vẫn như ngày nào thì

lúc này, sau khi đã lo xong phần cơm áo, tôi sẽ ghé đón Quỳnh đi chơi . Tôi sẽ chở Quỳnh đi

ăn bánh cuốn, đi ăn kem, yaourt, đi uống chanh muối ... nói chung là tất cả những thứ gì

Quỳnh thích. Chúng tôi sẽ đi dạo bên bờ sông, sẽ đi trên những con đường thanh vắng ngập

đầy lá rụng, nói chung chúng tôi sẽ ...

Đang mơ mơ màng màng, tôi bỗng nghe "sầm" một tiếng, chiếc xích-lô lủi vô lề ngã

chổng kềnh, còn tôi bắn xuống mặt đường, ê ẩm cả người . Vừa buồn cười vừa đau, tôi ngồi

thở một lúc mới lồm cồm ngồi dậy đỡ xe lên.

Tay lái xe xích lô rất nhẹ, chạy xe không chăm chú là ủi vô lề như chơi . Tính tôi lại hay

vừa đi vừa nghĩ ngợi lông bông nên bị nằm đất hoài . Nhưng đối với tôi, những cú ngã này

không thấm thía gì so với cú ngã trong tình yêu .

Chuyện tôi đạp xích-lô, Quỳnh không biết nhưng Kim Dung lại biết.

Tôi đã cố tình giấu Kim Dung nhưng không hiểu thằng Bảo mách lẻo những gì mà một

hôm Kim Dung hỏi tôi :

- Ông chạy xe đã ngon lành chưa ?

Tôi giả bộ ngây thơ :

- Xe gì ?

Kim Dung đập vào tay tôi :

- Đạp xích-lô chứ đâu phải ăn cắp ăn trộm gì mà çm. ng giấu !

Tôi đành cười khì.

Nó đề nghị tỉnh bơ :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.