CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 129

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

Nước mắt tôi nhòe trên những trang thư Trâm viết. Những dòng chữ ngả nghiêng, lay

động như những cánh rừng trước gió. Trên cánh rừng nào, Trâm đã ngã xuống mà không

kịp chờ tôi báo tin vui ?

Chương 31: Còn Chút Gì Để Nhớ

Cơ hồ đã chục năm trôi qua kể từ ngày Trâm mất. Những ngày, những tháng, những năm

lặng lẽ và lạnh lùng lướt qua những cuộc đời, những số phận.

Tôi bây giờ đã trên ba mươi tuổi và từ lâu đã chuyển về dạy học ở thành phố. Ngày ngày

tôi vẫn đạp xe đến trường trên chiếc xe đạp thời còn đi học.

Thời gian và nỗi lo toan cuộc sống đã phủ những lớp bụi mờ lên trí nhớ ngày càng chậm

chạp của tôi . Riêng hình ảnh Trâm vẫn luôn tỏa sáng, rực rỡ và dịu dàng, không gì che

khuất nổi .

Hàng năm, cứ đến ngày giỗ, tôi lại ra đặt hoa trước mộ Trâm. Có lần tôi đem đến cho

Trâm một cụm lan rừng xin được của một đứa bạn thanh niên xung phong. Những lúc đó,

tôi thường ngồi vẩn vơ hàng giờ ngoài nghĩa trang, trong lòng cồn lên bao kỷ niệm. Thôi,

Trâm hãy nghỉ ngơi, sang năm tôi sẽ lại đến thăm Trâm ! Trước khi ra về, bao giờ tôi cũng

nói thầm với Trâm như thế.

Thằng Bảo bây giờ cắm rễ luôn ở Long An. Nó làm hiệu trưởng trường trung học và đã

có một vợ, hai con. Gặp tôi, nó thường chắt lưỡi hít hà :

- Ước chi tao được như mày !

Tôi cười :

- Độc thân khổ thấy mồ chứ sung sướng gì mà ham !

Nó lại xuy^'t xoa :

- Nhưng mà sướng lâu quá rồi, bây giờ tao đang muốn khổ !

Cái thằng làm tới hiệu trưởng rồi mà giọng lưỡi vẫn còn bạt mạng như thời sinh viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.