CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 81

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

- Làm sao mất ?

Tôi kể lại đầu đuôi sự việc.

Nghe xong, Kim Dung gật gù :

- Mất là đáng !

Tưởng nghe tôi mất xe, nó sẽ an ủi tôi, ai dè nó phán một câu khiến tôi chưng hửng.

Ngồi học một lát, Kim Dung day sang tôi :

- Lát nữa, tôi cho ông quá giang về nhà.

Tôi gật đầu .

Kể từ hôm đó, ngày nào Kim Dung cũng ghé đón tôi đi học. Có bữa nó nổi hứng nghỉ học

bất tử, không tới đón, tôi cũng đâm lười ở nhà luôn.

Hôm sau, tôi trách nó :

- Nghỉ học mà không báo trước, làm tôi bỏ mất một buổi !

Nó nhe răng cười :

- Vậy là ông tiến bộ được chút chút !

Tôi nổi sùng :

- Tiến bộ cái con khỉ !

Nó lại vỗ tay :

- Lần đầu tiên tôi thấy ông văng "con khỉ". Vậy là ông tiến bộ được hai chút !

Nghe nó khen, tôi giật mình ngậm miệng lại . Mở miệng, lỡ tức mình văng bậy, nó lại

khen tôi "tiến bộ được ba chút" thì nguy to .

Nhưng từ hôm đó trở đi, Kim Dung không nghỉ học thêm một ngày nào nữa . Nó đón tôi

đều đặn.

Mọi chuyện tưởng là êm đẹp. Không dè một hôm Trâm trách khéo tôi :

- Bộ anh muốn con Quỳnh bệnh nữa hả ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.