CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 113

“Địa điểm do tôi chọn”.

Đới Duy Phàm không có ý kiến gì khác.

Tân Địch về lại phòng thiết kế, A Ken đang chăm chú xem bản thiết

kế của cô. Anh ta khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông Hồng Kông
gầy gò, như thể mọi chất dinh dưỡng trong cơ thể đều dồn về phía bộ não.
tóc rậm bất thường, ăn mặc tinh tế mà đơn giản, giống như những quý tộc
thành phố.

“A Ken, sau này nếu anh ở đấy, những việc mang tính hành chính như

thế không được đẩy hết cho tôi. Rồi có ngày tôi sẽ phát điên lên với chúng
mất”.

A Ken bình thản nói bằng thứ tiếng phổ thông pha Hồng Kông. “Tôi

đang cho cô cơ hội mà, Sandy. Tiểu Đới quá đẹp trai, lại tỏ rõ ý muốn theo
đuổi cô”.

Sandy là tên tiếng Anh mà anh ta tự gán cho Tân Địch. Ở Hồng Kông

anh ta cũng được xem là một nhà thiết kế khá nổi tiếng, một năm trước
được ông chủ Tác Mỹ là Tăng Thành bỏ ra một số tiền hậu hĩnh để mời về.
Lúc mới đến anh ta hiếm khi nói cười, cả phòng thiết kế sợ hết hồn với tên
tuổi và bộ mặt nghiêm túc của anh ta. Chỉ thần kinh của Tân Địch là vững
vàng không hề tỏ ra nao núng trước khí thế của kẻ khác. Anh ta kiêu ngạo,
cô còn kiêu ngạo hơn.

A Ken yêu cầu tất cả phụ nữ phòng thiết kế đều phải có tên tiếng Anh

để tiện xưng hô. Ở đây không tập trung nhiều tập đoàn nước ngoài như Bắc
Kinh, Thượng Hải, đồng thời chẳng ai có cái tên nước ngoài nào cả, nhưng
mọi người đều nghe theo, thậm chí đến các cô gái phòng tài vụ, phòng kinh
doanh cũng gọi nhau bằng những cái tên nước ngoài rất kêu như Susan,
Mary. Chỉ Tân Địch là phớt lờ, anh ta gọi cô là Sandy, cô đã không khách
sao gì mà từ chối trả lời, đồng thời còn không kiêng nể ai mà gọi anh ta là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.