CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 129

“Trường dạ mạn mạn, vô tâm thụy miên(2)”. Bruce nhỏ hơn cô ba

tuổi, để chứng minh mình chưa quên mất tiếng Trung, cậu ta rất thích dùng
thành ngữ và thơ thẩn.

“Tôi đang làm việc, lát nữa nói chuyện sau”.

“Haizz, khoan đã, bớt chút thời gian cho người tha hương này tí tình

thương đồng bào được không, hỏi xem tôi đang làm gì bây giờ”.

“Còn phải hỏi à, cậu đang rảnh quá nên phát cuồng”.

“Bây giờ tôi đang ở cùng một thành phố với chị, vừa đến chiều nay.

Tôi muốn gặp chị”.

Tân Thần sững sờ. Khi hai người ngồi trò chuyện trên đỉnh Thái Bạch

của Tần Lĩnh, Bruce thực sự đã nói rằng, trước năm mười lăm tuổi cậu ta
sống ở đây, còn kể ra những con đường cậu ta từng ở, trường từng học, nơi
cậu thường lui tới chơi trò chơi điện tử, và những quán nhỏ ăn mì thịt bò,
để chứng minh mình không nói dối. Về sau cũng nhắc rằng cậu ta định sẽ
trở về thăm họ hàng vào lúc thích hợp, đồng thời thăm cả “người bạn tai
ương” đã từng đồng sinh cộng tử là cô.

“Hôm nay tôi đã ra ngoài một lần rồi. Với những cô nàng thục nữ suốt

ngày ở nhà như tôi, một ngày ra ngoài hai lần là rất quá đáng”. Cô gõ chữ
đùa cợt, “Hẹn sáng sớm ngày mai nhé. Nói trước là thích ăn gì đi, tôi mời”.

“Chị biến đi! Hôm nay, tôi bị họ hàng cho ăn đến độ không chịu nổi

rồi đây, không muốn ăn gì hết. Buổi tối chúng ta đi uống rượu. Đã hứa rồi
mà, phải tìm một chỗ uống một trận say sưa mới được. Không được nuốt
lời!Tân Thần nghĩ, hôm nay ra ngoài buông thả một tí cũng không phải là ý
xấu, nếu không đến khi đêm thâu tĩnh lặng, e rằng sẽ không điều khiển nổi
hồi ức để nó lại trở thành bóng đè. Cô nhận lời, hẹn thời gian và địa điểm
với Bruce.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.