CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 131

Tân Thần cười giễu, “Không phải chứ, bà già như tôi còn chẳng sao

cả”.

“Tội nghiệp mọt sách như tôi, trước kia ở Vancouver, nhà quản

nghiêm lắm, chỉ được thấy học sinh trung học trong homeparty nhân lúc
người lớn vắng nhà mới điên cuồng như thế. Lớn đ tuổi để mua rượu rồi thì
mọi người chẳng ai thèm điên nữa, đều thích yên tĩnh một tí”.

Năm nay cậu ta hai mươi hai tuổi, mặc áo pull trắng cổ chữ V và quần

yếm, mái tóc đánh rối, dáng người cao lớn, gương mặt đẹp trai phảng phất
nụ cười nghịch ngợm, nào giống mọt sách đâu?

Tân Thần không thường xuyên đi bar, nhưng lần nào đi cũng không để

tâm lắm đến sự ồn ào trong đó, trái lại cảm thấy sự huyên náo thích hợp
cho đám người đầy tâm sự uống rượu và chơi bời đến cạn hứng, căn bản
không cần động não để đối đáp với người khác. Bây giờ thấy vẫn còn sớm,
cô ngẫm nghĩ rồi bảo, “Hay đến nơi khác? Bầu Trời Xanh. Nghe nói do
người nước ngoài mở, người nước ngoài ở đây đến đó rất nhiều, hình như
có vẻ yên tĩnh hơn ở đây”.

“Chị đừng xem tôi là người nước ngoài chứ. Hơn nữa ngày nào tôi

cũng thấy họ rồi, không hứng về đây gặp lại đâu”.

“Ôi, cậu khó chiều thật đấy, thiếu gia ạ! Thế này đi, đến quán bar bạn

của chị họ tôi mở, tên Forever. Bên đó là nơi chỉ uống rượu và trò chuyện,
có điều rất hiếm người nhỏ tuổi như cậu đến đó”.

“Không được kỳ thị tuổi tác của tôi, Hợp Hoan. Tôi chỉ nhỏ hơn chị

hai tuổi hơn một tí thôi mà”. Bruce nắm tay cô và nhìn chằm chằm, tỏ vẻ
không chịu khuất phục, nói một cách rất ra ngô ra khoai, “Từ sau khi chị từ
chối tôi, tôi ngày nào cũng tiều tụy u buồn, tuổi thanh xuân trôi qua. Những
tháng ngày dần xa ấy như thể cách qua một tấm kính phủ đầy bụi, nhìn thấy
mà không nắm bắt được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.