CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 358

ngẩng lên nhìn anh. Tay anh vẫn ôm sau gáy cô, ngón tay lùa vào mái tóc
giữ chặt lấy cô.

Mấy năm nay hai người lần đầu gần nhau như thế, trong đôi mắt sâu

thẳm của anh chứa rất nhiều tình cảm phức tạp – đau khổ, thương xót, bất
lực – rất sâu sắc, khiến cô không thể nào giữ vẻ mỉa mai được nữa. Nụ cười
giống như chiếc lá rách tươm bị gió thổi bay khỏi cành, dần dà biến mất
khỏi gương mặt cô.

“Xin lỗi, Lộ Phi, em đã quên anh xưa nay vẫn thích ôm trách nhiệm

vào người. Hiện giờ em rất thích hài hước, thích nói đùa những câu mà
không buồn cười tí nào. Đừng tin là thật”. Cô bình thản nói, “Không như
anh nghĩ đâu. Em thừa nhận đã đến tìm anh, vì biết lúc đó anh cũng đang ở
Bắc Kinh nên muốn gặp anh. Đến khi đã nhìn thấy anh thật rồi thì em thấy
hơi ngại ngùng, bỗng ý thức ra, chúng ta đã chia tay nhau từ lầu, mấy năm
không gặp , cũng đã xem như người xa lạ. Mọi người đều có cuộc sống
riêng. Em không có quyền sau khi đã nói không cần gặp nhau, lại ngang
bướng đi làm khách không mời trong cuộc đời người khác, thế là em đã bỏ
về. Chỉ đơn giản thế thôi. Trước kia không nói chẳng qua là không muốn
khiến sự việc phức tạp thêm”.

Lộ Phi nhìn cô thật sâu. Dưới ánh đèn, gương mặt cô gầy gầy, cằm

nhọn, đã mất nét mũm mĩm thời thiếu nữ, không còn vẻ tràn căng đầy sức
sống như quả đào vừa chín tới nữa. Giọng cô trong trẻo dịu dàng, rất bình
thản, không hề có vẻ gì bực bội. Lộ Phi chỉ thấy nỗi đau trong lòng càng
chất chồng, ngón tay giữ sau gáy cô của anh bất giác xiết chặt. Cô cảm
nhận được áp lực bỗng gia tăng thêm từ những ngón tay thon dài ấy, nhưng
vẫn chỉ đứng đó bất động.

“Em không muốn nhắc đến chuyện đó thì thôi, Tiểu Thần”. Anh khẽ

nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.