CON ĐƯỜNG ĐƯA TIỄN ĐẦY HOA - Trang 359

Anh hiểu rõ, câu trả lời rõ ràng của cô có vẻ như là điều tất nhiên, thực

ra cô đang trốn tranh, đang lấp liếm qua loa.

Đứng trong bão cát Bắc Kinh mấy tiếng liền không nhúc nhích, giũ im

lặng lúc đối mặt với anh và Kỷ Nhược Lịch, một mình rời khỏi Bắc Kinh
quay về nhà, lại trốn tránh anh và đi thám hiểm một mình, tất nhiên không
phải đơn giản là giận dỗi hay ấm ức, mà chắc là đã bỏ cuộc. Anh có rất
nhiều câu hỏi giữ lại trong lòng: Một mình em đứng đó nghĩ những gì? Em
thật sự đã thất vọng anh hay sao? Hôm đó em cúi xuống viết gì trên xe anh?
Cuối cùng em đã xóa sạch anh trong trái tim rồi ư? Nhưng anh hiểu rõ
mình không có quyền hỏi gì thêm, càng không nhẫn tâm đụng vào vết
thương có lẽ đã khép miệng của cô.

Tân Thần có vẻ nhẹ nhõm, tựa như hài lòng vì đã nói hết mọi chuyện.

Cô nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh, lùi xuống cách một khoảng,
“Chúng ta đã nói rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, đặc biệt là đừng kéo em
vào vướng mắc tình cảm của anh và vợ chưa cưới. Em e rằng tính khí mình
không được tốt, sợ sẽ không có kiên nhẫn giải thích mãi với người khác”.

“Không có gì cần em phải giải thích, phiền phức anh gây ra thì anh sẽ

dọn dẹp hết”.

Tân Thần gật gù, “Vậy thì tốt. Muộn rồi, em về trước đây. Tạm biệt”.

Không đợi cô quay đi, Lộ Phi đưa tay ra ngăn cô lại, “Đợi anh có thể

đối diện được với em, Tiểu Thần, chúng ta hãy

Tân Thần mở to mắt nhìn anh. Một lúc sau cô mới mỉm cười lịch sự,

“Đó không phải là một đề nghị hay đâu, Lộ Phi. Em đã nói đừng nhắc đến
chuyện cũ”.

“Những chuyện em không muốn nhắc, em hứa sẽ không truy hỏi ngọn

nguồn nữa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.