CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 200

“Là Lão Nha Toán.”

“Cái gì cơ?”

Tưởng Tốn miêu tả một chút: “Lão Nha Toán, hoa nở là từng cái

móng vuốt màu đỏ.”

Hạ Xuyên hỏi: “Cái gì gọi là từng cái móng vuốt màu đỏ?”

Tưởng Tốn chìa móng tay ra, vồ vồ không trung: “Màu đỏ, chính là

từng cái móng vuốt màu đỏ.”

Hạ Xuyên nhìn móng của cô chằm chằm, không nhịn cười được, lại

hỏi: “Lúc nào nở hoa?”

Tưởng Tốn nói: “Lúc lá rụng hết.”

Cô nhìn từng bụi “cỏ” kia một cái. Cô đã từng thấy qua màu đỏ rực

nhất nở rộ trên đó.

Tưởng Tốn chạy vào trong khách sạn. Hạ Xuyên gọi cô: “Đi đâu thế?”

Tưởng Tốn trả lời: “Lát nữa xuống.”

Không bao lâu, cô ôm hai trái dưa hấu lớn xuống. Bác đầu bếp béo cắt

dưa hấu, mọi người chia nhau ăn.

Hạ Xuyên không ăn. Anh nhìn Tưởng Tốn bưng dưa hấu, cắn từng

miếng lớn. Tưởng Tốn nghiêng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt liếc liếc dưa
hấu của anh, đang hỏi: Anh không ăn à?

Hạ Xuyên lắc lắc đầu, cười móc một điếu thuốc ra châm.

Trên sân khấu lại đổi người hát. Người lên lần này là một người

Quảng Đông hơn bốn mươi tuổi, nắm tay bác gái rửa chén. Bác gái rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.