CON ĐƯỜNG VẤY MÁU - Trang 226

Nghe được tiếng kêu, tên kia chạy lên lầu.

Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa sổ không kín, tia sáng đèn đường loáng

thoáng xuyên vào. Trong nửa sáng nửa tối, đối phương lẩm bẩm: “Thật
đúng là không có ai?” Nhìn xuống gầm giường, chỉ có mấy cái hộp giấy,
quả nhiên không có người.

***

Bông tuyết rơi đứt quãng, ánh sáng vàng cam rải trên mái nhà, rơi

xuống mặt đất.

Bông tuyết lăn tròn dưới đèn đường, thân cây trơ trụi, nhà cũ tường

trắng ngói đen, bờ sông đối diện đèn đóm rực rỡ.

Giống như thế giới cổ tích, lặng ngắt như tờ.

Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc trên tay, chậm rãi đi trở lại. Tàn thuốc

giương nanh múa vuốt trong gió tuyết ầm ĩ, trong chốc lát đã bị tuyết trắng
che phủ.

Anh dừng bước, phía trước là quán cơm kia.

Cửa quán cơm vẫn đóng, cách đó không xa có thêm một chiếc xe van,

nóc xe không có tuyết đọng, bên kia còn có một chiếc SUV màu trắng đậu.
Anh liếc nhìn biển số xe, không phải biển số Giang Tô.

Hạ Xuyên hút một hơi thuốc, đầu thuốc chỉ còn lại một đoạn ngắn.

Lúc phả một vòng khói thuốc, anh ngẩng đầu lên. Trong làn khói lượn

lờ, bên ngoài cửa sổ lầu hai, trên dàn nóng máy điều hòa, anh nhìn thấy một
người.

Người đó mặc quần ngủ rất mỏng, khoác áo phao lông màu trắng, hai

chân treo lơ lửng giữa trời. Hai bàn chân trần trắng nõn nà, hai tay ôm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.